Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 689: Na Tra?



Chương 689: Na Tra?





Nói đến sợ, Tần Thọ biết Lý Trinh Anh không phải sợ hãi mình gặp nguy hiểm, nàng là sợ huynh trưởng của mình gặp nguy hiểm. Lý Trinh Anh nói đến đây đã là khóc không ra tiếng…

Tần Thọ nhanh chóng vỗ vỗ chân của nàng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, biến thành một con thỏ cao lớn, vỗ vỗ phía sau lưng Lý Trinh Anh nói:

-Được rồi, đừng khóc. Khóc cũng không có tác dụng gì… Có biết được là người ca ca nào của ngươi gặp nguy hiểm không? Gặp nguy hiểm ở đâu, bây giờ tình hình thế nào rồi?

Lý Trinh Anh dùng sức gật đầu nói:

-Biết, là tam ca.

Tần Thọ gật gật đầu, trong số mấy người con trai của Lý Tịnh, Kim Tra, Mộc Tra, Tần Thọ không có ấn tượng gì tốt, chỉ có ấn tượng rất tốt với Na Tra. Cho nên, lúc hắn nghe Lý Trinh Anh nói ca ca gặp nguy hiểm cũng không có lo lắng gì mấy, bởi vì trong ấn tượng của hắn, sức chiến đấu của Na Tra vẫn là rất mạnh, bây giờ lại là người của Thiên Đình, không có khả năng gặp nguy hiểm gì. Cho nên, biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút buông lỏng…

Nhưng sau khi Tần Thọ đang xem thường, đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ nói:

-Cái gì? Na Tra?

Lý Trinh Anh gật đầu nói:

-Ừm.

Tần Thọ lập tức không bình tĩnh được nữa, vừa chắp tay sau lưng vừa đi đi lại lại, tản bộ nói:

-Không phải ngươi nói hắn không có hạ giới sao? Sao bây giờ lại hạ giới rồi? Bây giờ hắn ở đâu ngươi biết không? Ngươi có biết tình hình bây giờ thế nào không? Được rồi, trên đường nói đi, bây giờ chúng ta liền lên đường đi Địa Tiên Giới! Con mẹ nó, ở Địa Phủ ai cũng có thể ra tay. Đi Địa Tiên Giới, thiên tiên trở lên không thể động thủ, sức chiến đấu của thỏ gia ta còn có thể đối phó với đám phế vật một chút.

Nói xong, Tần Thọ liền kéo Lý Trinh Anh đi ra ngoài.

Mới đi được vài bước, liền nghe Lý Trinh Anh nói:

-Thông linh Huyết Ngọc có thể cảm ứng được vị trí lẫn nhau, trước đó thật sự là huynh ấy ở trên Thiên Đình. Ai biết được bỗng nhiên huynh ấy lại… lại chạy tới Địa Tiên Giới. Ta cũng không biết huynh ấy có chuyện gì… Vị trí cụ thể ta cũng không thể nói, ta chỉ biết đại khái phạm vi.

-Đại khái phạm vi là cái phạm vi gì? - Tần Thọ hỏi.

Lý Trinh Anh nói:

-Ở gần Thái Sơn.

Tần Thọ dừng chân một cái, ngừng lại, quay đầu nhìn Lý Trinh Anh nói:

-Ngươi thật sự là Lý Trinh Anh?

Cũng không phải là Tần Thọ không tin Lý Trinh Anh, mà vấn đề là cũng quá trùng hợp rồi. Chân trước Quỷ Đế phương Đông còn muốn lừa gạt Tần Thọ đi Thái Sơn, nhất Thủy còn với Tần Thọ chuyện đừng đi Thái Sơn; lúc trước hắn còn đồng ý với Nhất Thủy, tuyệt đối không đi. Kết quả quay người lại, Na Tra xảy ra chuyện, vậy mà lại ở Thái Sơn!

Mọi chuyện đều xảy ra cùng một thời gian, bộc phát cũng cùng một lúc, khiến Tần Thọ không khỏi suy nghĩ.

Có điều sau khi hỏi xong, Tần Thọ liền hối hận, Lý Trinh Anh là thật là giả, Tần Thọ liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây tuyệt đối là thật. Ánh mắt của Lý Trinh Anh cũng rất khác người khác. Nàng tuyệt đối là một người nhìn bề ngoài thì yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường; mặt ngoài là một con thỏ, nhưng trong nội tâm cô bé lại cất giấu con sư tử. Mặc dù nàng đối với rất nhiều người đều là tôn kính, rất có lễ phép, nhưng mà duy chỉ có lúc nhìn Tần Thọ, trong ánh mắt nàng mới có một tia ỷ lại vào nhau.

Loại tín nhiệm và ỷ lại kia là phát ra từ trong nội tâm, khiến giữa hai người có cảm giác rất vi diệu.

Không cần nói nhiều, nhìn một chút, liền biết thật giả.

Cho nên, câu hỏi của Tần Thọ ngược lại có chút làm tổn thương đến cảm tình.

Không đợi Lý Trinh Anh trả lời, Tần Thọ vội vàng nói:

-Được rồi, đừng nói nữa, ta biết ngươi là thật. Ta chỉ là đùa ngươi chơi thôi…

Nước mắt Lý Trinh Anh sắp rơi xuống lần nữa, liền bị câu nói kia nén trở về, mím môi nói:

-Thỏ Thỏ, về sau chúng ta không đùa kiểu này nữa được không?

Tần Thọ vả miệng một cái, gật đầu nói:

-Được, cam đoan không tiếp tục nói nữa, người nào nói người đó là con trai.

Nói xong, Tần Thọ liền nghĩ tới Nhất Thủy, có vẻ như hắn đối với Nhất Thủy cũng đã nói lời tương tự. Nghĩ đến Na Tra, Tần Thọ vô cùng khổ sở nói:

-Má nó, xem ra hắn đã định phải làm một đứa con trai…

Lý Trinh Anh nghe vậy, lúc này mới lộ ra một chút ý cười.

Tần Thọ hỏi:

-Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi đâu? Còn có Khôi Tam nữa?

Lý Trinh Anh nói:

-Tỷ tỷ nghe nói tam ca gặp nguy hiểm, đã đi trước một bước. Nàng nói, đi trước dò thám đường, xem tình hình thế nào, để cho chúng ta tụ hợp ở Thái Sơn. Khôi Tam, vẫn còn đang ở nhà…

Tần Thọ gật gật đầu, thực ra Tần Thọ vẫn rất bội phục Địa Dũng phu nhân. Mặc dù chuột lông trắng tinh này gọi là Địa Dũng phu nhân, nhưng trên thực tế lại là nữ tử hai mươi tuổi xuân tiêu chuẩn, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, Tân Thọ thấy qua nhiều mỹ nữ, đã sớm miễn dịch. Hắn nhìn người, bây giờ cũng không nhìn dáng vẻ bên ngoài thế nào, chủ yếu vẫn là nhìn cảm giác. Đối với Địa Dũng phu nhân, hắn vẫn rất bội phục.

Lúc trước Lý Tịnh và Na Tra cứu được nàng một mạng, kết quả Lý Trinh Anh gặp nạn, nàng lập tức liều chết cứu giúp, lúc trước nếu không phải con thỏ đuổi tới, nàng tuyệt đối sẽ phải thế vào đó một cái mạng; Bây giờ Na Tra gặp nạn, nàng lại là không để an nguy của bản thân chạy đi cứu viện. Bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân này khỏi cần phải nói, cửa nhân phẩm này, Tần Thọ tự hỏi chưa chắc đã qua được nàng.

-Ta đi tìm Khôi Tam? - Lý Trinh Anh hỏi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không cần.

Nói xong, Tần Thọ gằn phía dưới cuống họng một cái:

-Khôi Tam, đi!

Một khắc sau, chỉ thấy một bóng người khôi ngô khiêng một đóa hoa cúc rồng vọt tới, chớp mắt đã đi tới bên người Tần Thọ, thật thà cười nói:

-Con thỏ, ta đến rồi!

Tần Thọ cười mắng:

-Ngươi cũng không hỏi xem đi đâu? Không sợ ta bán ngươi đi sao?

Khôi Tam nháy nháy mắt, nói với vẻ đương nhiên:

-Ngươi đi đâu, ta đi đó.

Về phần vấn đề phía sau, hắn căn bản không có trả lời.

Tần Thọ biết, cái đồ đần này đầu óc là thẳng, vấn đề không nghĩ tới, căn bản sẽ không trả lời. Hắn không nói có sợ bị bán đi hay không, cái kia căn bản chính là không nghĩ tới vấn đề này, cho nên lười trả lời.

Cái này cũng phải nói, Khôi Tam đối với con thỏ, đó là vô cùng tín nhiệm. Tần Thọ gọi hắn đi thì đi, hắn căn bản không hỏi đi đâu, chỉ để ý, đến hay không đến.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thọ vô cùng ấm áp, vỗ vỗ bắp chân Khôi Tam nói:

-Đi thôi.

Nói xong, một nhóm ba người một rồng đi thẳng về phía Phong Đô Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận