Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 366: Đồng tẩu vô khi



Chương 366: Đồng tẩu vô khi





Tần Thọ gật đầu, vung tay lên, xe Thiên Mã Vân Long lập tức thay đổi hướng hạ xuống, nghiêng xe một cái dừng lại trước cổng.

Tần Thọ còn chưa đi xuống, thì Hạo Thiên Khuyển đã xuống trước. Hắn đứng ở cửa, thẳng người lên, ra vẻ y như con người khom lưng cúi chào rồi nói:

-Hạo Thiên Khuyển - thủ hạ của Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân ra mắt tiền bối!

Tần Thọ tính nói gì đó, Hạo Thiên Khuyển lại ra hiệu bằng mắt bảo hắn đừng lên tiếng.

Tần Thọ truyền âm nói: “Lão nhân kia ghê gớm thế nào mà ngươi sợ hắn thế?”

Hạo Thiên Khuyển đáp: “Không phải sợ, là kính trọng. Người ta đã trông coi chỗ này không biết bao nhiêu năm tháng... Hắn chỉ là một người bình thường thôi.”

Tần Thọ nghe thấy thế thì sửng sốt, suýt chút nữa hét lên thành tiếng: “Ngươi đùa ta hả? Một người bình thường mà có thể sống lâu như vậy?”

Hạo Thiên Khuyển trợn trắng mắt, nói:

“Ngươi biết cái gì! Có một số linh đan diệu dược có thể kéo dài tính mạng! Huống chi đây là đích thân hai vị Nhân Hoàng tự mình đi địa phủ tìm Phong Đô Đại Đế ra tay, gạch tên khỏi sổ sinh tử đấy! Nói hắn là người, là vì hắn không có tu luyện. Nhưng mà theo mặt nào đó thì hắn đã không còn ở trong tam giới, ngũ hành nữa rồi.”

Tần Thọ cứng họng, khó hiểu nói: "Vì một người bình thường mà tốn công như vậy, lão nhân kia chắc chắn rất có địa vị."

Hạo Thiên Khuyển nói tiếp: "Chắc thế... Có điều, không có một ai biết lai lịch của hắn cả. Hắn nổi tiếng là bởi vì khi thủ mộ hết số tuổi thọ, hai vị Nhân Hoàng xuống Cửu U Địa Phủ kéo dài tuổi thọ cho hắn, mới khiến cho mọi người chú ý đến thôi. Có lẽ hai vị Nhân Hoàng thông cảm cho lão nhân đã dùng hết sinh mệnh trông giữ nơi này, nên ban thưởng cho hắn."

Tần Thọ chép chép miệng nói:" Thưởng cho cái rắm, đây là mang vạ vào người thì có."

Hạo Thiên Khuyển ngậm miệng không nói gì, hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với cách nói của Tần Thọ.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt khó nghe.

Sau đó, Tần Thọ nhìn thấy một lão nhân tóc bạc trắng mặt mày tiều tụy chầm chậm đi ra.

Dường như thị lực của lão nhân không được tốt cho lắm, ban ngày ban mặt còn cầm theo một chiếc đèn dầu chậm rãi bước ra. Hắn không nói gì, mà là đi đến trước mặt Hạo Thiên Khuyển và Tần Thọ, giơ chiếc đèn dầu lên cao, chiếu chiếu mặt hai người, giống như chỉ có như thế mới có thể trông thấy rõ hai thứ trước mặt là cái gì. Tiếp theo, lão nhân khẽ gật đầu, rồi dùng một giọng nói bình thản chính trực tràn ngập từ tính nói:

-Vào đi.

Tần Thọ sửng sốt, ban đầu hắn tưởng rằng lão nhân mặt mày ố vàng này sẽ có giọng nói khàn khàn dọa người, không ngờ thế mà lại rất dễ nghe.

Tần Thọ không kiềm được nhớ tới lúc đi làm, một đám bạn cùng phòng tên nào cũng nghe radio, chị Tiểu Hồng có giọng nói cực kỳ dịu dàng êm tai, cả đám đều nghe đến mê mẩn. Mỗi ngày cứ đến buổi tối là nhịn đau tiêu tiền điện thoại gọi hỏi chị Tiểu Hồng hỏi mấy vấn đề, nào là chị kết hôn chưa? Người giống như tôi được không...

Về sau, cũng có người anh cùng phòng mạnh dạn trực tiếp kéo một đám bạn thân đi đến cửa đài phát thanh chặn đường chị Tiểu Hồng.

Cách này là một cách dễ tìm nhất, hễ là mấy em gái xinh đẹp đi ngang qua, bọn họ đều nhìn một cái.

Kết quả, không tìm được!

Cuối cùng, một cái bạn cùng phòng nhìn thấy ba chữ "chị Tiểu Hồng" trên ngực một bà cô tóc bạc trắng.

Bà cô kia vừa mở miệng, trái tim của cả đám đều nát, lần đầu tiên hiểu được trên thế giới này không chỉ có ảnh lừa, mà còn có giọng lừa!

Như tình huống bây giờ, Tần Thọ rất muốn đề cử lão nhân kia xuống núi làm chương trình radio.

Tần Thọ miên man suy nghĩ, nhưng cơ thể lại đi theo Hạo Thiên Khuyển tiến vào sân.

Lão nhân kia ngồi trên cái ghế đá duy nhất trong sân, chiếc đèn dầu lại đặt trên bàn trước mặt hắn.

Tần Thọ nhìn xung quanh, cũng không tìm được chiếc ghế thứ hai.

Hạo Thiên Khuyển nhỏ giọng nói:

-Đừng tìm, nam tử hán, đứng tạm đi.

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển trực tiếp ngồi trên mặt đất một cách vô cùng thành thạo.

Hạo Thiên Khuyển đang định tự hào một chút, lại thấy Tần Thọ đó lấy ra một chiếc ngai vàng bằng vàng ròng từ trong Hắc Ma Thần Hạp đeo trên cổ hắn, sau đó liền ngồi lên, hơi tựa vào lưng ghế, liếc mắt nhìn hắn...

Hạo Thiên Khuyển híp con mắt lại nói:

-Con thỏ chết bầm, ngươi không quan tâm ta à.

Tần Thọ đáp:

-Đúng là không quan tâm đó, nếu ta có quan tâm, làm sao có thể ngồi lên chiếc ghế như vậy được, quá mất mặt rồi, đừng nói nữa, nghe xem tiền bối nói như thế nào.

Hạo Thiên Khuyển bị tức đến trợn trắng mắt lên...

Vào lúc này, Anh điềm đạm hỏi:

-Hai vị, lần này đến đây là có việc gì thế?

Hạo Thiên Khuyển vừa định nói gì đó, hai mắt Tần Thọ đột nhiên sáng hẳn lên, bí mật truyền âm nói: “Con chó chết tiệt, mau nhìn ở dưới gầm bàn kìa!”

Hạo Thiên Khuyển vô thức nhìn một cái, sau đó con ngươi cũng sắp muốn trừng đến rơi ra ngoài rồi! Chỉ thấy một chân của chiếc bàn này đã gãy mất một chút rồi, bên dưới có lót một quyển sách, dùng để giữ cho chiếc bàn cân bằng.

Nếu như chỉ là quyển sách bình thường thì không nói gì, trọng điểm là, trên quyển sách ấy có viết vài nét chữ lớn - " Huyền Thiên Cửu Thư quyển thứ nhất!"

Một chó một thỏ đối mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được ngọn lửa hừng hực trong mắt lẫn nhau!

Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu lên nói:

-Tiền bối, lần này bọn ta đến đây, chủ yếu là muốn xin một món vật.

Anh kinh ngạc hỏi:

-Nơi núi non xa xôi hẻo lánh này của ta, sợ là không thể gặp được người nữa. Hai vị, đồ vật muốn cầu là vật gì vậy?

Con mắt Hạo Thiên Khuyển đảo một vòng, giảo hoạt nói:

-Tiền bối, thật ra thì, cũng không tính là cầu xin điều gì. Chỉ là nghe có người nói về sự tích cũ của người, trong lòng hai huynh đệ bọn ta vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy đặc biệt chạy đến đây thăm người. Ài... thật không ngờ, người đã ra công sức nhiều như thế lại có thể sống tại một nơi tồi tàn đến như vậy! Huynh đệ bọn ta thật quá đau lòng cho người!

Anh kinh ngạc mà nhìn Hạo Thiên Khuyển vừa nói vừa lau nước mắt, dáng vẻ xem ra tình cảm vô cùng chân thành, nhẹ nhàng gật đầu nói:

-Cũng rất tốt, sống không tệ.

Hạo Thiên Khuyển vừa ngẩng đầu, vẻ mặt chính khí, nói với giọng điệu không cho cự tuyệt:

-Sao lại nói là không tệ? Người vẫn luôn bảo vệ Anh Linh nhiều năm như vậy, công lao khổ lao đều có đủ hết đó! Sống tại nơi như vậy, ta cũng nhìn không nổi nữa! Vì vậy ta quyết định, chỉ là một đỉnh núi nhỏ nhoi này của ngài, ta phải đổi lại giúp ngài! Đổi lấy chỗ mới, chỗ tốt hơn, chỗ thoải mái hơn! Con thỏ, ngươi nói có hợp lý không?

Tần Thọ sửng sốt, không nghĩ tới con chó chết tiệt này lại có thể tùy miệng nói bậy như thế!

Chẳng qua suy nghĩ một cách kỹ càng, nếu như thật sự làm như vậy, vậy thì nơi tồi tàn này không phải thuộc về bọn họ rồi sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận