Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 943: Thái Nhất là một người vui tính (2)



Chương 943: Thái Nhất là một người vui tính (2)





Ngọc Đế nói:

-Vậy thì phải xem bản lĩnh của hắn… Nếu như sau khi mọi người đi, phát hiện không có bị lừa gạt, giúp hắn một chút thì sao chứ?

Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu nói:

-Thần tiên, trời đất bao la, có nơi nào là chưa đi qua, có cái gì là chưa từng thấy? Cái vầng trăng nát đó thì có tể có cái đồ chơi hiếm khiến cho người ta lưu luyến chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự tìm mấy nữ tiên qua tắm cùng? Đoán chừng nữ tiên sẽ một bàn tay đập chết hắn!

Nói đến đây, ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất sáng lên nói:

-Nếu như hắn thật sự có thể tìm nữ tiên tới, ta cũng đi qua tắm một chút.

Yêu Sư Côn Bằng che mặt, hiển nhiên là không chịu được hành vi mất mặt này của Đại Đế được nữa, một Đại Đế như ngươi vậy mà lại vì có nữ tiên tắm cùng mà đi tắm rửa? Ngươi còn có thể mất mặt hơn được nữa không?

Thế là Yêu Sư Côn Bằng chủ động nói:

-Đại Đế, chỗ tắm rửa của con thỏ kia rất đắt.

Đông Hoàng Thái Nhất sững sờ, sau đó nói:

-Vậy thì thôi đi, để hôm khác đi.

Nói xong, Đông Hoàng Thái Nhất kêu lên:

-Không đúng, không phải là chúng ta đã nói là nhập cổ phần sao? Đến lúc đó, ta là cổ đông, nhất định là được miễn phí!

Yêu Sư Côn Bằng:

-^$#^…

Thái Bạch Kim Tinh thầm cười khổ: "Hắn còn chưa quên cái gốc rạ này nữa? Không phải là nghiêm túc đó chứ?"

Đang nói chuyện, Lý Tịnh phẫn nộ đi đến, vừa vào cửa đã kêu lên:

-Ngọc Đế, ngài phải làm chủ cho ta! Cái con thỏ chết kia không biết là rót cái canh gì cho khuê nữ nhà chúng ta, khuê nữ ngốc kia của ta lại móc rừng đào tám mươi vạn năm nhà mình trồng mang đi!

Ngọc Đế sững sờ, sau đó cười nói:

-Động tác của cái con thỏ này thật đúng là nhanh, hoa đào nhà Lý Thiên Vương, chính là đào thiên tiên, giữa Thiên Đình cũng không còn nhiều lắm loại dòng độc đinh này…

Lý Tĩnh khóc nức nở nói:

-Ngọc Đế, ngài đừng lấy ta làm trò cười nữa, ngài phải làm chủ cho ta đó.

Ngọc Đế bất đắc dĩ nói:

-Đó là con thỏ đào đi?

Lý Tịnh sững sờ, rồi lắc đầu nói:

-Không phải, là đứa bé Trinh Anh kia, không biết nghĩ thế nào mà lại cho đào đi.

Ngọc Đế gật đầu nói:

-Vậy thì không vội.

-Không… không vội? Ngọc Đế… ta… rất vội.

Lý Tịnh hiểu rất rõ, đồ vật đã rơi vào trên tay con thỏ, trên cơ bản chính là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về. Ghê tởm nhất chính là, cái con thỏ chết kia lúc này cũng có thể ăn cây, hắn không vội mới là lạ đó. Nhất là gần đây, chiến sự không ngừng, hắn cũng không biết khi nào sẽ bị phái ra, đến lúc đó, hắn không quản, sau này chắc cũng không có ai quản. Dù sao mấy đứa con trai trong nhà, còn nuông chiều Lý Trinh Anh hơn so với hắn…

Ngọc Đế vội ho một tiếng nói:

-Ngươi vẫn là nên đợi một chút đi, đợi lát nữa mọi người đủ rồi, thì cùng xử lý.

-Mọi người? - Lý Tịnh nghi hoặc.

Đông Hoàng Thái Nhất cũng sững sờ, ném hạt dưa trong tay đi, sau đó vỗ đùi nói:

-Hay cho gia hỏa này… ta hiểu rồi, e là cái con thỏ này sẽ không chỉ làm riêng một phiếu! Đột nhiên ta cảm giác được, có thể khoản đầu tư này cũng không nhỏ…

Yêu Sư Côn Bằng liều mạng gật đầu, bây giờ hắn hận không thể khiến Đông Hoàng Thái Nhất quên cái gốc rạ này đi!

Nếu không về sau chuyện này truyền đi, Đại Đế yêu tộc Thiên Đình, Đông Hoàng Thái Nhất, sau khi phục sinh thì việc đầu tiên là buôn bán, nhập cổ phần vào nhà tắm nhỏ ở vùng núi xa xôi!

Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy mất mặt!

Vừa nói xong, một nữ tử chạy vào báo cáo:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, một tập thể thực vật trong ngự hoa viên đang chạy, dẫn đầu là một mộc tinh gọi là Cửu Thái. Mở đường chính là con thỏ kia… cái này… có quản không?

Ngọc Đế thở dài nói:

-Để sau rồi nói.

Đông Hoàng Thái Nhất cười nói:

-Cái gì gọi là để sau rồi nói? Thân là Đại Đế, lòng dạ phải rộng lớn, đừng luôn ở trên một mẫu ba đất của nhà mình… Bởi vì có cái gọi là đất ở xung quanh đều là vương thỏ, nếu đã đều là thiên hạ của chúng ta, đặt ở chỗ nào thì không phải là của chúng ta chứ? Làm sao mà phải xoắn xuýt chỉ được đặt ở cửa nhà ngươi?

Ngọc Đế cười ha ha, liếc nhìn Đông Hoàng Thái Nhất.

Đông Hoàng Thái Nhất bỗng nhiên có loại dự cảm xấu…

Đúng lúc này, một tên nam tử mặc khôi giáp đi đến, vừa vào cửa, mũ giáp đã nổ nát vụn, chín cái đầu chim cùng sói khóc quỷ gào, nước mắt nước mũi rơi đầy trời vọt vào, vừa chạy vừa hô:

-Đại Đế, không hay rồi? Cây hạt dẻ mùi rượu ở hậu viện của người bị cái con thỏ kia khiêng đi rồi!

Đông Hoàng Thái Nhất sững sờ, Ngọc Đế thì cười híp mắt nhìn hắn nói:

-Thân là Đế Vương, lòng dạ phải rộng lớn…

Đông Hoàng Thái Nhất vừa nghe đã cảm thấy lời nói này sao lại có vẻ quen tai?

Có vẻ như lần trước Đế Tuấn đã nói với hắn, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế kia cũng là người học lại rất nhanh!

Trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất chưa tính toán gì đã chửi con mẹ nó lao nhanh đi, cắn răng nghiến lợi nói:

-Những Đại Đế ở thời đại này của các ngươi, có phải đều là thích học người khác nói chuyện không?

Ngọc Đế cười ha ha nói:

-Tạm được, chúng ta đều không ngại học hỏi kẻ dưới.

Đông Hoàng Thái Nhất vỗ bàn một cái, trực tiếp giẫm một chân lên trên long ỷ, một trên giẫm ở trên ghế dựa, giống như tên lưu manh, vén tay áo lên, đỏ mặt, gầm thét:

-Không ngại học hỏi kẻ dưới? Ai là kẻ dưới? Luận tuổi tác ngươi nhỏ hơn so với ta, luận tu vi ta cũng không sợ ngươi! Không ngại học hỏi kẻ dưới… con mẹ nó, ai phát minh cái từ này vậy? Ta muốn giết chết hắn!

Ngọc Đế nói:

-Trong ba người nhất định là có người là thầy ta, ta không hiểu, hỏi ngươi là được.

Đông Hoàng Thái Nhất vừa nghe thấy lời này, một khắc trước, tính tình nóng nảy còn muốn phát tác, thì một khắc sau liền ngồi xổm ở trên ghế, bưng đĩa gõ vào ba tong cười ha ha nói:

-Ta thích nghe lời này, nói lần nữa đi?

Yêu Sư Côn Bằng thật sự là không nhìn được Đại Đế nhà mình bị mất mặt ở đó nữa, thế là vội ho một tiếng nói:

-Đại Đế, lời này là có điển cố. Ý tứ đại khái chính là có một thánh hiền, trên đường gặp được ba người ngu xuẩn, thánh hiển không hiểu cái gì sẽ hỏi bọn họ… Đây chính là trong ba người sẽ có người là thầy ta…

Bốp!


Bạn cần đăng nhập để bình luận