Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 387: Áo tắm


Chương 387: Áo tắm





Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả tết Trung Thu đáng nhớ trong kí ức cũng không còn nữa, bảo hắn làm sao có thể nhịn được đây?

Vì thế Tần Thọ giậm chân nói:

-Nàng ngốc! Ngày mai thỏ gia ta dẫn nàng đi ăn lễ, thế nào?

Hằng Nga sững sờ nói:

-Ăn lễ? Ngày mai là lễ gì?

Tần Thọ không ngần ngại trả lời:

-Tết Trung Thu! Trung Thu chính là vào ngày trăng rằm, mặt trăng càng tròn, mọi người càng vui vẻ! Cả nhà chúng ta cùng nhau đoàn tụ sum vầy! Thế nào?

Hằng Nga suy nghĩ một lúc, cũng trở nên có hứng thú hẳn ra, vỗ tay nói:

-Ý kiến này không tệ! Nhưng ăn lễ ra sao?

Tần Thọ cười nói:

-Đương nhiên là ăn bánh Trung Thu ngắm trăng rồi! - Tần Thọ nói.

-Chúng ta ngắm trăng như thế nào? Đứng ở chỗ này nhìn đất dưới chân sao?

Tần Thọ bị cứng họng...

Tuy rằng Hằng Nga nói rất đúng, nhưng Tần Thọ vẫn không cam tâm nói:

-Chúng ta đi Thiên Đình ngắm trăng!

Thật sự không được, thì đi Địa Tiên Giới ngắm trăng vậy!

Dù sao thì!

Ngày mai!

Thỏ gia ta phải đi ngắm trăng với nàng!

Vì thế, một người một thỏ rất vui vẻ cùng nhau hẹn đi ngắm trăng vào dịp lễ Trung Thu này...

-Ngọc Nhi, ý tưởng của em rất hay, nhưng, bánh Trung Thu là thứ gì thế?

Hằng Nga vẫn cất tiếng hỏi để giải đáp cho mối băn khoăn của mình.

Tần Thọ ngẫm nghĩ rồi đáp:

-Nó là… nói một cách chính xác thì là loại bánh được làm từ bột mì cùng một vài nguyên liệu, đến ngày rằm tháng tám thì mang ra ăn.

Hằng Nga chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nhoẻn miệng cười:

-Ta hiểu rồi! Tóm lại, chuyện này cứ giao cho ta!

Tần Thọ lo lắng hỏi:

-Nàng làm được không?

Hằng Nga đưa tay nhào nặn khuôn mặt trơn láng của Tần Thọ:

-Tuy hiện tại em xấu xí nhưng không được nghi ngờ khả năng của ta!

Tần Thọ nguýt mắt nhìn ngực Hằng Nga rồi bảo:

-Ta vẫn luôn rất tin tưởng vào khả năng của nàng, cứ yên tâm mà đi!

Hằng Nga ngẩng cao đầu, hân hoan lên đường bay thẳng tới Thiên Đình, nói là đi mua mấy nguyên liệu làm bánh Trung Thu.

Hằng Nga đã nhận lấy việc làm bánh Trung Thu thì Tần Thọ được rảnh rang nhẹ nhõm, liếc nhìn nước trong giếng Ngọc Lưu Ly, Tần Thọ nhe răng:

-Suýt thì quên mất việc này!

Nghĩ là làm, Tần Thọ lập tức đóng cửa phòng, kéo rèm lại rồi vùi đầu hí hoáy, vừa làm vừa lẩm bẩm:

-Bikini? Không ổn, không thể một bước tới bến ngay được, kích động quá chắc chắn nàng ấy sẽ cự tuyệt. Kiểu liền mảnh? Thân hình tuyệt mỹ sẽ lộ ra hết, không biết nàng ấy có bằng lòng hay không… Thêm lớp váy hoa vậy… Ừ, làm như thế chắc nàng ấy có thể chấp nhận được.

Chính xác, Tần Thọ đang bắt đầu làm áo tắm cho Hằng Nga…

Làm đã xong mà Hằng Nga vẫn chưa quay trở lại, Tần Thọ ngắm nhìn thân hình trần trùng trục của mình trong gương, chính hắn cũng thấy chán bản thân.

Tần Thọ lại ngồi xuống lọ mọ thiết kế hồi lâu, cuối cùng đã cho ra đời một chiếc áo khoác lông, hắn mặc luôn lên người, che luôn cả cặp tai lại!

Nếu chỉ nhìn bóng lưng vẫn sẽ là một chú thỏ con đáng yêu, nhưng nhìn đến khuôn mặt không lông bóng loáng thì khá kinh dị…

Tần Thọ lại đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng tạo ra một chiếc khẩu trang đeo lên, làm thêm cặp kính râm từ hắc thủy tinh, che kín hoàn toàn khuôn mặt…

-Ngầu! Soái! Quá ngầu! Tần Thọ ngắm nghía mình trong gương cả buổi, cuối cùng gật gù mãn nguyện, đi xuống lầu.

Áo tắm đã có ắt phải kèm thêm hồ bơi.

Vốn dĩ Tần Thọ định xây một hồ bơi lộ thiên ngay giữa Nguyệt Cung, nhưng nghĩ đến lũ lưu manh thối tha trong tòa Phong Hoa Thành bên ngoài Nguyệt Cung… lại thêm cả lão già quắt queo đốn cây ngàn vạn năm kia…

Cân nhắc mãi, Tần Thọ cho rằng đừng xây lộ thiên vẫn hơn, để tránh đem mỡ treo miệng mèo.

Về điểm này, Tần Thọ rất ích kỷ, nên hắn vẫn quyết định sẽ xây hồ bơi trong phòng.

Chắc chắn điện Nguyệt Cung không ổn, đây là nơi sinh hoạt thường ngày.

Bách Hoa Quán, Thiên Lai Quán một nơi trồng hoa, một nơi nuôi chim, cũng không ổn…

Vậy thì chỉ còn lại Thái Hòa Điện, Văn Hoa Điện, Trường Sinh Điện, Quan Âm Điện và Thanh Thử Điện.

Thái Hòa Điện là nơi tiếp khách, Văn Hoa Điện dùng để vẽ tranh viết thư pháp, là chốn văn vẻ nghệ thuật.

Quan Âm Điện thờ phụng Quan Âm Bồ Tát… Nhưng Tần thọ từng ngó qua, bên trong Quan Âm Điện không hề có tượng Quan Âm, Tần Thọ cũng không rõ Quan Âm Điện này dùng để làm gì. Có điều Tần Thọ ngờ rằng, nơi gọi là Nguyệt Cung này chẳng qua là đám người ở công bộ thay nhãn mác lên thành phẩm sẵn có rồi mang tới… Chưa biết chừng kiến trúc này lại do ai đó bên nhà Phật đặt làm cũng nên.

Nhưng Tần Thọ cũng chẳng bận tâm, chí ít hắn không ghét bỏ gì hội đầu trọc trên Linh Sơn ở Tây Phương. Với Quan Thế Âm Bồ Tát thì cũng phần nào mang lòng kính trọng, vì năm xưa Tần lão gia thờ phụng Quan Thế Âm Bồ Tát…

Do vậy, Tần Thọ cũng không định đụng chạm vào Quan Âm Điện, mục tiêu cuối cùng nhắm vào bên trong Thanh Thử Điện.

Thanh Thử Điện vốn là nơi tránh nóng mùa hè, nhiệt độ bên trong luôn giữ ở mức mát mẻ dễ chịu… như thể trong đó có một chiếc điều hòa tự nhiên vậy.

Thế nhưng ở trong chỉ trống rỗng chẳng có gì, hiện thời vừa khéo cho Tần Thọ dùng để cải tạo lại.

Đầu tiên, Tần Thọ đào một cái hố to hình chữ nhật dài 50 mét, rộng 20 mét.

Việc này đối với Tần Thọ dễ như bỡn, chỉ cần dùng thuật chỉ đá hóa vàng để biến những chiếc hố kia thành các nguyên tố cơ bản, sau đó lại vẫy tay cho những nguyên tố ấy tập hợp lại, biến thành từng viên gạch sứ men bạc, men vàng ốp trong lòng hồ…

Chỉ mất vài phút đồng hồ, một chiếc hồ bơi đã được xây xong.

Cuối cùng, Tần Thọ bơm nước vào, đến đây là hồ bơi đã hoàn thành!

Tần Thọ đặt thêm bên hồ hai chiếc ghế nằm, một lớn một nhỏ, không đặt nhiều hơn, rõ ràng chỉ để cho hắn và Hằng Nga dùng, ngoài ra không cho phép tiếp bất kỳ ai khác.

Xong xuôi tất cả, Tần Thọ tự làm thêm cho mình một chiếc quần lót mặc lên người, thêm chiếc mũ bơi, kính bơi, rồi nhảy ào xuống hồ, nước bắn tung tóe, đùa nghịch thỏa thích…

Đến khi từ dưới nước ngoi lên, hắn cười hả hê:

-Được đấy, được đấy! Chất nước rất tốt, trong trẻo vô ngần, tựa như không vậy, không che chắn tầm nhìn!

Tần Thọ nở nụ cười nham hiểm…

Đúng lúc này, tiếng Hằng Nga gọi vọng tới:

-Ngọc Nhi? Ngọc Nhi? Em có nhà không?

Tần Thọ vội vàng mặc chiếc áo lông thỏ lên người chạy ra, cất tiếng đáp:

-Có đây!

Nhìn chú thỏ tung tăng chạy tới, Hằng Nga hớn hở xách Tần Thọ lên, sờ da bụng hắn, cười bảo:

-Tự em làm bộ đồ này?

Tần Thọ kiêu hãnh ngẩng cao đầu:

-Dĩ nhiên! Nhưng nàng yên tâm, thỏ gia ta không ăn mảnh bao giờ, ta cũng đã chuẩn bị cho nàng một bộ y phục!

Mắt Hằng Nga sáng rỡ, hai người sống với nhau bao lâu, có vẻ như Thỏ Ngọc chỉ làm cho nàng mỗi một bộ y phục rất đặc sắc đó, giúp nàng nổi bật hẳn giữa đám tiên nữ. Nàng cũng đã thử chiếc áo ngực, tuy rằng nàng đẹp tự nhiên, bầu ngực nhô cao, nhưng sau khi có áo ngực thì khuôn ngực trông càng đầy đặn, săn chắc hơn, khiến nàng đẹp thêm mấy phần.

Vậy nên, Hằng Nga rất mong chờ ở con mắt thẩm mỹ và thiết kế của Tần Thọ.

Vừa nghe thấy Tần Thọ lại thiết kế cho mình y phục mới, nàng thích thú nhéo má Tần Thọ:

-Thật không? Mau cho ta xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận