Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 242: Bay xuống uống rượu



Chương 242: Bay xuống uống rượu





Na Tra vừa nhìn thì tức giận nói:

-Thì ra là lão già này!

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi biết?

Na Tra tức giận nói:

-Ta đương nhiên quen lão già này, thực ra ngươi cũng nhận ra mới đúng.

Tần Thọ sợ hết hồn, lẽ nào chuyện lão già lừa đảo ở Thư Sơn Na Tra hắn cũng biết? Na Tra này cũng quá thần thông quảng đại rồi đó chứ?

Na Tra nói:

-Người lúc trước bán Hắc Long cho Trù Thần chính là hắn.

Tần Thọ vừa nghe thì xù lông lên:

-Má nó, là lão già này à? Con mẹ nó, còn chờ gì nữa, toàn quân chia ra tìm! Tìm được hắn thì tất cả mọi người cũng đừng ra tay, thỏ gia ta tự mình thiến hắn!

Tần Thọ nổi giận, lần trước vốn tưởng rằng có thể có được một bữa tiệc lớn, kết quả xém chút nữa đã có được bữa tiệc lớn rồi, không giận không được.

Na Tra cười khổ nói:

-Đừng tìm, lão nhân kia là lão già lừa đảo vạn năm, nhiều năm như vậy lừa không biết bao nhiêu người.

-Vậy không ai bắt hắn sao? - Tần Thọ kêu lên.

Na Tra lắc đầu nói:

-Đặc điểm lớn nhất của lão nhân này chính là chạy nhanh, am hiểu thuật ngụy trang biến hóa, chỉ chớp mắt đã có thể biến thành thứ đồ gì đó trốn đi. Hơn nữa, những tiên nhân cũng cần thể diện, bị lừa cũng sẽ không để lộ ra, miễn cho bản thân mất mặt. Đều âm thầm tự mình tìm kiếm lão nhân này… cho tới bây giờ vẫn có rất nhiều người không nhận ra lão già lừa đảo này.

Tần Thọ nói:

-Tiến vào Thiên Đình không phải đều được xác nhận thân phận sao? Nếu hắn thích chạy về Thiên Đình như vậy, chỉ cần ở Nam Thiên Môn hay dựng trạm ở Tam Tiên Lộ, sớm muộn có thể bắt được hắn phải không?

Na Tra nói:

-Từng dùng rồi, chẳng qua lão già này cũng không biết dùng cách gì, đến đi tự nhiên, vốn không bắt được.

Tần Thọ im lặng… không ngờ bản lĩnh lão già này thật lớn.

Tần Thọ hỏi theo bản năng:

-Vậy thực lực của hắn thì sao? Có phải rất lợi hại không?

Na Tra lắc đầu nói:

-Lão già này hình như có vấn đề, xưa nay thực lực không tăng lên, vẫn là một Nhân Tiên Nhất Tinh, kẹt ở cảnh giới này đã không biết bao nhiêu năm. Còn sức chiến đấu, chưa ai từng đấu tay đôi với hắn, hắn đều chỉ lừa gạt thôi, mặc kệ thành công hay thất bại, nhanh chân lại chạy mất, chớp mắt đã không còn…

Tần Thọ im lặng, hắn chợt phát hiện, lão già này dường như cũng là hiếm thấy.

-Tam ca, vậy sao huynh biết hắn? - Lý Trinh Anh tò mò hỏi.

Na Tra đỏ mặt, hừ hừ nói:

-Cái đó, bị hắn hớt tay trên một lần…

Tần Thọ, Lý Trinh Anh mặt đầy kinh ngạc, Na Tra mạnh như vậy, Địa Tiên cũng giết chết mà vẫn bị một gã Nhân Tiên Nhất Tinh hớt tay trên?

Lý Trinh Anh nói:

-Lão già này thật lợi hại…

Tần Thọ thì lại thầm nhủ trong lòng: “Có thể lừa gạt như thế, có thể khuân bảo bối, nhất định rất có tiền… nếu như bắt được hắn, trói lại, ha ha…”

Tần Thọ đã bắt đầu chảy nước miếng.

-Không bắt được người, chẳng qua cũng may nhiệm vụ hoàn thành, Bách Cốt Sơn từ hôm nay bị xóa tên khỏi Địa Tiên Giới! Đi, trở lại phục mệnh!

Na Tra vung tay, xách con thỏ lên một cái ném vào trong phía thiên binh, dặn dò:

-Coi chừng hắn, không cho phép hắn chạy lung tung!

-Vâng!

Các thiên binh hô một tiếng, sau đó từng tên một nhìn chằm chằm Tần Thọ, rất giống tư thế nếu ngươi dám chạy thì đánh gãy chân ngươi.

Lúc đi đến Tam Tiên Lộ, Tần Thọ lại có một loại cảm giác khác, sờ sờ Hắc Ma Thần Hạp trên cổ, quay đầu lại nhìn Địa Tiên Giới khổng lồ, dường như mơ hồ nhìn thấy dưới đám mây trôi là từng miếng bảo bối ánh kim lập lòe, còn có lượng lớn đồ ăn…

Tần Thọ lau nước miếng.

Cho dù rất không muốn, vẫn đi theo đại quân thiên binh về Tiên Giới.

Đi ra Tam Tiên Lộ, Tần Thọ cũng không tiếp tục tiến lên theo đại quân, hắn vội trở về kiểm tra thứ đồ tốt của mình, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Lý Trinh Anh, điều khiển độn quang mà chạy không quay đầu lại…

-Con thỏ chết tiệt này, ta luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào. - Na Tra thầm nói.

Lý Trinh Anh nói:

-Vẫn được mà, con thỏ rất đáng yêu.

Na Tra cười khan một tiếng:

-Đáng yêu? Ha ha… đoán chắc cả Tiên Giới cũng chỉ có mình muội cảm thấy hắn đáng yêu đó. Đi thôi, về nhà…

Trong lúc đang nói chuyện, Na Tra đưa đại quân trở về quân doanh, Lý Trinh Anh thì về lại Lý phủ.

Vào giờ phút này, Tần Thọ hùng hục chạy lên Nguyệt Cung, tìm nơi không có ai, lấy Vạn Cốt Thiền Quả ra để ở trước mắt quan sát, miệng nhóp nhép nói:

-Thỏ gia ta thăng cấp phải dựa vào ngươi, huynh đài, tăng sức mạnh đi nào.

-Nếu ta là ngươi thì sẽ không ăn như thế.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Tần Thọ.

Tần Thọ bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Cương không biết xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào.

-Tiểu Cương Cương, sao ngươi đến rồi? Không chặt cây à? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.

Ngô Cương nói:

-Chặt rồi chặt mãi, thỉnh thoảng chặt hai lần là được… Con thỏ, đây là Vạn Cốt Thiền Quả, Tiên Giới không thể có thứ này. Xem ra lần này ngươi đi Địa Tiên Giới thu hoạch không nhỏ.

Tần Thọ cũng không che giấu, kể ra đầu đuôi câu chuyện một lần.

Sau khi Ngô Cương nghe đến lão già lừa đảo kia, nhướng mày nói:

-Ngươi tạo hình ảnh lão già lừa đảo kia cho ta xem một chút.

Tần Thọ lần nữa dùng nước ngưng tụ ra dáng vẻ lão già lừa đảo kia…

Ngô Cương vừa nhìn thì mắng:

-Mụ nội nó, lão bất tử kia còn chưa chết à?

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Ngươi biết hắn?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Ừ, nhận ra nhưng cũng không quen, tên người này nhiều vô cùng, nhiều đến nỗi không ai biết cái nào là thật. Quan trọng là hắn giống ngươi, thiên cơ trên người cũng hỗn loạn, không ai có thể tính ra quá khứ và tương lai của hắn. Tên này là một tay chạy trốn thần thông, cũng thực sự khiến người ta đau đầu…

Tần Thọ cắn răng nói:

-Ý ngươi là lão già này rất không ra gì?

Ngô Cương nói:

-Thực sự chẳng ra gì, lừa đảo, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào… gần như có thể gạt, có thể bẫy hắn đều bẫy cả rồi. Thật muốn ném hắn trên đường cái, bị người ta nhận ra, đoán chắc người truy sát hắn có thể xếp hàng từ Nam Thiên Môn đến Địa Tiên Giới.

-Mẹ nó, cái tên này rốt cuộc đã làm gì, chọc cho người người oán trách như thế? - Tần Thọ hỏi.

Ngô Cương nói:

-Nợ nần, nợ cái mông, lừa người, lừa không biết bao nhiêu người, bẫy người, bẫy không biết bao nhiêu người… nói chung, sau này cách xa hắn một chút. Nếu có thể bắt được hắn, ngươi treo hắn trên Nam Thiên Môn, một món Hậu Thiên Linh Bảo đánh một trận, đoán chắc cũng có thể kiếm lời rất nhiều.

Tần Thọ vừa nghe thì ánh mắt nhất thời sáng lên, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nhiều người khắp nơi đang đuổi giết lão già này, lão nhân kia còn nhảy nhót tưng bừng, chỉ dựa vào bản lĩnh của chính hắn, sợ rằng không có cơ hội.

Trong lúc hai người nói lời này, một tiếng cười xấu xa vang lên:

-Con thỏ, cuối cùng cũng xem như để ta nắm được điểm yếu của ngươi! Một mình hạ giới, hừ hừ… đây chính là tội nặng.

Tần Thọ vừa nghe thì ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhật Dạ Du Thần giáng trần xuống, gương mặt đắc ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận