Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 506: Hoàng Long đạo nhân



Chương 506: Hoàng Long đạo nhân





Đến lúc đó lỡ như coi bọn họ là quái vật mà xử lý, đánh nhau thật, những đồng hương địa cầu này có tổn thương gì thì sẽ không tốt.

Đương nhiên, Tần Thọ cũng nghĩ tới báo tục danh của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nhưng hắn liếc nhìn bộ dạng trông giống như hiện trường một vụ tai nạn xe hơi của Tôn Ngộ Không, đoán chừng ngay cả bản thân cũng không tin chứ đừng nói đến người khác.

Vì vậy, Tần Thọ quyết định đánh nhanh rút gọn!

Vừa nhìn sang, Tần Thọ cũng sửng sốt, huyết lệ trên Tương Phi Trúc càng ngày càng sáng!

Huyết dịch bên trong dường như sẽ chảy ra bất cứ lúc nào!

-Nó sẽ không chảy ra ngoài, phải không? - Tôn Ngộ Không hỏi.

Tần Thọ còn chưa lên tiếng, lão già lừa đảo đã hét lên:

-Chết tiệt, chảy thật rồi!

Tần Thọ cũng sửng sốt, suýt chút nữa ném cây Tương Phi Trúc xuống, sau đó hét lên:

-Không phải chứ! Gậy trúc cũng có kinh nguyệt?

Lão già lừa đảo nảy ra ý tưởng:

-Nhanh, nhỏ giọt máu lên trên Thuấn Công Thạch!

Tần Thọ vừa vung tay lên!

Máu trên Tương Phi Trúc lập tức văng ra!

Khoảnh khắc bị ném ra ngoài, sắc mặt của Tần Thọ, lão già lừa đảo và Tôn Ngộ Không đều thay đổi!

Vì ba giọt Hương Phi Huyết ngay lúc thoát khỏi cây trúc, lại tản ra khí tức cực kỳ hung hãn! Khí tức khuếch tán, Tần Thọ chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp nổ tung!

Lão già lừa đảo trực tiếp ngồi trên mặt đất, Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, hắn thà chết chứ không quỳ xuống đất, kết quả nửa người dưới đâm xuống đất!

Tuy rằng chỉ là ba giọt máu, nhưng Tần Thọ dường như nghe thấy vô số sinh linh gầm thét trong tuyệt vọng, tiếng chém giết liên lục trên chiến trường! Đồng thời, có tiếng hò hét cổ vũ, dường như là tiếng thắng lợi, nhưng càng nhiều vẫn là tuyệt vọng... Máu... Một cỗ khí tức bạo ngược gần như điên cuồng!

Tần Thọ biết khí tức là gốc của ba giọt máu này, những âm thanh rít gào đó là chuyện mà chủ nhân của huyết dịch này trải qua thôi.

Tần Thọ cũng bối rối, theo bản năng hỏi:

-Lão già lừa đảo, lúc trước Thuấn Đế bạo lệ như vậy sao?

Lão già lừa đảo cũng ngẩn ra, nói:

-Ta... không biết! Tư liệu lịch sử ghi lại không phải như vậy!

-Ngăn nó lại! - Lúc này, Tôn Ngộ Không đột nhiên hét lên, nhưng tiếc là đã quá muộn, ba giọt máu rơi trên Thuấn Công Thạch!

...

Đồng thời, trên Thuấn Nguyên Phong ở Địa Tiên Giới…

Diêu Bá Phù và những người khác vội vã chạy tới, chuẩn bị leo lên núi, nhưng phía trước lại nhiều thêm một người!

-Bá Phù huynh, tổ địa của các huynh vẫn còn người sao? - Tấn Vương vô thức hỏi.

Diêu Bá Phù lắc đầu nói:

-Không còn!

Đồng thời Diêu Bá Phù hét lớn:

-Người nào đó?!

Chỉ thấy người kia chậm rãi xoay người lại, khẽ mỉm cười nói với Diêu Bá Phù:

-Nhìn thấy tổ tông còn không quỳ xuống?

Sau khi Diêu Bá Phù nhìn thấy rõ hình dáng của người kia, lập tức sợ ngây người, chỉ vào người kia sửng sốt một lúc lâu...

Tấn Vương và Mẫu Đơn công chúa cũng giật mình, Câu Vân vội vàng lui về phía sau hai bước, hiển nhiên cực kỳ kiêng kị với người kia!

-Còn chưa chịu quỳ xuống sao? - Người kia lại lên tiếng, giọng nói giống như là có ma lực, dường như là mệnh lệnh đến từ sâu trong linh hồn!

Diêu Bá Phù chỉ cảm thấy cơ thể không theo ý của mình muốn quỳ xuống...

Nhưng mà ngay lúc này, trong đầu hắn ta vang lên một tiếng tiếng chuông!

Diêu Bá Phù chấn động toàn thân, đột nhiên tỉnh táo lại hét lớn, đứng thẳng tắp lưng, nổi giận nói:

-Yêu nghiệt phương nào, dám cả gan giả mạo tiên tổ!

Đồng thời bạch bào trên người Tấn Vương có từng tia kim quang sáng lên, tiếng trường kiếm va đập bên hông vang lên, hắn ta cũng tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện suýt nữa hắn ta cũng quỳ xuống rồi!

Tấn Vương quả thực giận dữ, một tay đặt ở trên chuôi kiếm đi tới một bước quát lớn:

-Yêu nghiệt phương nào, dám to gan giả mạo Đại Đức Thuấn Đế?!

Chuỗi chuông trên tay Mẫu Đơn tiên tử rung động đinh đang đinh đương, nàng cũng đã lấy lại tinh thần.

Phù Sai Thương của Câu Vân chủ động xuất hiện trong tay, lúc này vừa mới lấy lại tinh thần đứng lên, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Thuấn Đế trước mặt.

Theo tiếng gầm của Tấn Vương, thuộc hạ của hắn ta cũng nhao nhao lấy lại tinh thần.

Thuấn Đế kia nghe vậy cười ha ha nói:

-Một đám tiểu bối ngu dốt, để các ngươi gọi ta một tiếng tổ tông, các ngươi cũng không oan. Nếu như kêu tốt còn có thể giữ lại mạng đi ra ngoài! Chẳng phải là kiếm lợi lớn sao?

Trong khi nói chuyện, Thuấn Đế kia lắc mình biến hoá lại là một đạo sĩ trên người mặc đạo bào màu vàng sáng thanh lịch!

Đầu đạo sĩ đội tử kim quan, mái tóc trắng, tay cầm phất trần, rất có tiên phong đạo cốt, nhìn thế nào cũng không dính dáng tới yêu nghiệt.

Đúng lúc này, Diêu Bá Phù hoảng sợ nói:

-Ta biết ngươi!

Đạo sĩ khẽ mỉm cười nói:

-Tên nhóc con, nếu ngươi biết bần đạo, tiếng kêu tổ tông kia cũng không oan phải không?

Diêu Bá Phù kinh dị không thôi nhìn đạo sĩ nói:

-Ngươi... ngươi là con Hoàng Long năm đó phải không?

Đạo sĩ híp mắt nói:

-Đúng vậy!

Diêu Bá Phù quả thực giật mình, búng ngón tay, Tổ Hạp ở phía xa đang rung chuyển...

Mẫu Đơn công chúa không biết đạo sĩ, cũng nghe không hiểu Diêu Bá Phù đang nói cái gì, thế là hỏi Tấn Vương:

-Người này là người phương nào?

Sắc mặt Tấn Vương cũng hơi khó coi, khẽ nói:

-Chuyện lo lắng nhất vẫn là phát sinh rồi...

Ngay sau đó tấn Vương truyền âm giải thích: “Năm đó Thuấn Đế băng hà ở vùng hoang dã Thương Ngô, chôn ở Cửu Nghi Sơn. Trước khi Thuấn Đế lâm chung đã từng nói không được an táng long trọng, chỉ cần chọn ba khối đá ở một vùng hoàng thổ cao một chút, quan ngói và áo vải chôn là được.

Sau khi Thuấn Đế chết thì chôn cất ở Tam Phân Thạch, chẳng qua nghe nói lúc mai táng đã xảy ra chuyện.

Cao Đào chủ trì tang lễ quyết định đổi nơi chôn cất của Thuấn Đế, lúc đó Long Tượng tới giúp đỡ vận chuyển quan tài, khiêng bia đá của Thuấn Vương, tìm kiếm nơi chôn cất tiếp theo. Vốn dĩ đã chọn một nơi rồi, kết quả một con Hoàng Long rơi từ trên trời xuống, hóa thành một bạch đạo nhân, ngăn cản không cho phép chôn cất ở nơi đó.

Nghe nói lúc ấy phát sinh một trận đại chiến, kết quả bên Thuấn Đế vậy mà không làm gì được Hoàng Long kia, rơi vào đường cùng đành phải đổi chỗ chôn cất.

Nếu như ta không có đoán sai, đạo nhân trước mắt này chính là con Hoàng Long năm đó ngăn cản Thuấn Đế nhập thổ!”

Nghe nói như thế, Mẫu Đơn công chúa cũng giật mình, Hoàng Long ở thời kỳ Thuấn Đế, hơn nữa năm đó một mình có thể đối đầu vô số thuộc hạ của Thuấn Đế, vậy hắn sống đến bây giờ sẽ khủng bố đến mức nào chứ?

Bàn tay nắm chặt Phù Sai Thương của Câu Vân cũng đã hoàn toàn trắng bệch, hiển nhiên là hắn ta đang rất căng thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận