Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 248: Ghế Thái sư, da hổ lớn



Chương 248: Ghế Thái sư, da hổ lớn





Bạch Văn cười ha ha nói:

-Nếu là rượu của Tửu Thần thì dù là lễ phép hay là để gửi lời chào tới Tửu Thần thì cũng phải uống một chút. Nhưng mà cái chén này nhỏ quá, chúng ta đổi sang cái lớn đi!

Vừa nói, Bạch Văn vừa lấy một cái chum đựng nước ra!

Ý tứ trong lời nói này của Bạch Văn rất đơn giản, chúng ta uống rượu không phải chúng ta nể mặt ngươi, mà là vì giữ thể diện cho Tửu Thần...

Nói cách khác, ăn của ngươi uống của ngươi, nhưng chúng ta không cám ơn ngươi! Hơn nữa còn định đóng gói toàn bộ rồi đem đi!

Nhiễu Đằng cũng lấy một cái vại nước ra, cười nói:

-Đúng, lấy chén lớn uống cho đã!

Tần Thọ khinh thường nhìn hai người mặt dày trước mặt nhưng cũng không tức giận, chỉ cười ha hả nói:

-Hai vị, uống rượu bằng chén trước rồi dùng cái lớn sau cũng không muộn.

Vốn dĩ là hai người tham lam muốn chiếm đoạt vò rượu, nếu không thì cũng chẳng cần lấy hai cái vạc rượu ra.

Giờ lại được uống thêm một bát thì đương nhiên là rất vui.

Thế là Nhiễu Đằng nói:

-Cũng được, uống một bát trước gửi lời chào tới Tửu Thần đã.

Bạch Văn gật đầu theo.

Tần Thọ lấy một cái gáo múc rượu bằng trúc từ trong ngực ra, quấy một hồi trong vò rượu rồi múc ra rót đầy cho hai người, cuối cùng mới rót đầy cho mình.

Sau đó, Tần Thọ thuận tay kéo một cái, phần gáo trên gậy trúc được kéo xuống, hắn vẫy cái gậy trúc trong tay rồi mới thu lại.

Nhiễu Đằng tò mò hỏi:

-Cái này của ngươi hình như là cái thước à?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đại ca Nhiễu Đằng thật tinh mắt, cái này đúng là thước. Nhưng mà ta cũng chẳng học được gì, có giữ cái đồ chơi này lại cũng vô dụng, rồi phát hiện công dụng khác của nó, làm việc khác. Múc rượu cũng khá ổn...

Nhiễu Đằng cũng chả nghĩ nhiều, khẽ gật đầu nói:

-Ha ha, tạm được...

Tần Thọ cầm cái chén lớn nói:

-Hôm nay may mắn được gặp hai vị đại ca, tiểu đệ cực kỳ vinh hạnh, không nói gì nữa, lời nói đều nằm trong rượu hết rồi, uống trước rồi nói!

Sau đó Tần Thọ mắng to trong lòng: "Con mẹ nó…"

Rồi một hơi uống hết sạch rượu!

Vốn dĩ Bạch Văn vẫn hơi lo lắng con thỏ này miệng nam mô bụng một bồ dao găm nên muốn cho con thỏ uống trước xem tình hình rồi nói sau.

Giờ thấy con thỏ uống một ngụm cạn sạch nên đương nhiên cũng không nghi ngờ gì nữa, thầm nghĩ: “Quả nhiên con thỏ này sợ! Bị khí thế bá vương của huynh đệ chúng ta dọa sợ, không ngờ lại sợ thành cháu trai luôn… ha ha… hôm nay chỗ rượu này đều là của ta!”

Bạch Văn mừng thầm trong lòng, cầm chén lên liếc mắt với Nhiễu Đằng, cạn!

Hai người uống một ngụm rượu mạnh vào chỉ cảm thấy răng môi đều có mùi rượu, mùi rượu thuần túy, khiến hai người vô thức híp mắt lại...

Trong sự mơ hồ, dường như bọn hắn nhìn thấy một con thỏ cười với bọn hắn, sau đó con thỏ lấy lại bình rượu rồi chạy biến đi.

-Đúng là rượu ngon, mới uống một bát đã chóng mặt, thấy ảo giác… - Nhiễu Đằng nói.

Bạch Văn nói:

-Ừ, hình như ta thấy một con thỏ chạy...

Nhiễu Đằng cười ha ha nói:

-Sao lại thế được, con thỏ đấy sợ… hả… ngươi cũng nhìn thấy con thỏ chạy à?

Hai người chợt mở to mắt ra nhìn, quả nhiên chỉ còn lại bóng lưng của con thỏ đó...

Nhiễu Đằng hét lớn:

-Con thỏ, nâng ly… ái ui…

Bạch Văn:

-Đại ca sao vậy… ái ui…

Hai người nhìn bộ dạng ôm bụng của nhau thì chợt hiểu ra, trong rượu bị bỏ thuốc! Bị con thỏ gài bẫy rồi!

Điều kinh khủng hơn là không thể dùng nguyên khí để ép cái thuốc này ra được, càng dùng nguyên khí thì càng đẩy mạnh công dụng của thuốc, lập tức không áp chế được, như sắp nứt ra tới nơi…

Hai người làm gì còn thời gian quan tâm tới con thỏ đó chứ? Vì bọn hắn còn vội vàng đi tìm nhà xí...

Kết quả ngày hôm đó hai người ngồi xổm trong nhà vệ sinh vừa không ngừng bắn pháo hoa vừa mắng chửi con thỏ.

-Chúc mừng, cừu xinh đẹp, sói xám, sói đỏ, mọi người một ngày bận bịu!

Trong rừng rậm, Tần Thọ nhún nhảy một bài hát thiếu nhi, đắc ý đi dạo, đồng thời suy nghĩ cách làm thế nào để giúp Bạch Văn và Nhiễu Đằng học một khóa con thỏ sống động vô địch...

Đúng vậy, Tần Thọ hoàn toàn không để hai người này vào mắt, thậm chí còn chưa chuẩn bị sẵn sàng chờ hai người gài bẫy mình, hắn đã nghĩ cách gài bẫy bọn họ trước.

-Đây là nơi Nhiễu Đằng quản lý nè… bông hoa này cũng được đấy, Huyền cấp...

Tần Thọ cười lớn, giật xuống nhét vào miệng...

-Ái chà, cây này cũng được này!

Một cây đại thụ đổ xuống, nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp.

-Chậc chậc, không ngờ lại tới địa bàn của Bạch Văn, con hổ của Bạch Văn, đứng lại! Ngươi xấu thế này thì vào nồi đi!

Mười mấy phút sau, một đám lửa nổi lên bên dòng suối nhỏ...

Một cái nồi sắt lớn được gác bên trên, một tấm da hổ đang được phơi nắng cách đó không xa...

Một con thỏ đứng bên cạnh cái nồi sắt, liên tục thả thứ gì đó vào trong:

-Một vài cánh hoa của Huyền Cơ Hoa, chồi non Đồng Cổ Thảo, dịch trấp Thần Tượng Mộc...sự kết hợp hoàn mỹ!

Con thỏ vớt một miếng thịt lớn ra rồi ăn một miếng, hạnh phúc híp mắt nói:

-Khoan khoái!

Sau đó lại vớt, cầm một tảng lớn trong tay, Tần Thọ nhìn cục thịt to đùng cảm thán:

-Cái này hơi bổ, ăn có bị gì không nhỉ? Thôi được rồi, giữ lại cho Tiểu Cương vậy… được rồi, nếu hắn nổi điên lên thì cây hoa quế vương không thỏa mãn được hắn, hoặc là bị ngã vào một ngày nào đó thì phóng thích sớm là được mà? Nếu vẫn còn bất mãn, ta không thể ép hắn được… thôi mình ăn luôn vậy… tốt xấu gì mình cũng có một muội tử.

Tần Thọ vừa nói vừa nhét miếng thịt hổ vào trong miệng.

-Ồ… không hổ là Linh thú! Thơm quá! Cám ơn Ngọc Đế, cám ơn Thái Bạch, cám ơn đảng quốc dân, cám ơn TV… sảng khoái quá!

Tần Thọ cười ha hả…

Chạng vạng tối, Tần Thọ ăn uống no say, lau miệng rồi rời khỏi Ngự Hoa Viên về nhà.

Sau nửa đêm, Bạch Văn và Nhiễu Đằng kéo lê đôi chân run rẩy về địa bàn của mình, kết quả sau khi dạo một vòng...

-Trời đánh! Huyền Cơ Hoa, Đồng Cổ Thảo, Thần Tượng Mộc đâu?! Đi đâu rồi?!!!



Sau khi gào hét đủ rồi thì hai vị này gặp nhau.

-Chắc chắn là con thỏ chết tiệt đó!

-Con thỏ chết dẫm ác thật đấy! Hắn đào hết hơn mười gốc cây cỏ Huyền cấp! Nếu Thiên Đình biết chuyện này rồi trách tội… - Nhiễu Đằng đổ đầy mồ hôi.

Bạch Văn nói:

-Không sao, ngày mai chúng ta đi tố cáo hắn! Khiến hắn chịu hết!

-Tố cáo? Ngươi có chứng cứ à? - Nhiễu Đằng hỏi.

Bạch Văn im lặng...

-Vậy làm thế nào bây giờ? - Bạch Văn hỏi.

Nhiễu Đằng híp mắt nói:

-Đi, tới mấy khu vực đào mấy gốc cây về trồng lại! Sau đó ngày mai chúng ta mời người của viện giám sát tới xem xét Ngự Hoa Viên, đến lúc đó, hừ...

Bạch Văn cũng cười theo:

-Cao tay, thật sự cao tay!

Nhiễu Đằng lẩm bẩm nói:

-Con thỏ chết dẫm dám hại chúng ta? Chúng ta bẫy chết hắn!

Bạch Văn nói:

-Đúng! Bẫy chết hắn!

-Hắt xì!

Tần Thọ hắt hơi một cái, xoa xoa mũi nói thầm:

-Tên cháu trai nào đang nhắc tới ta?

Nghe thấy con thỏ hắt hơi, Ma Lễ Hồng liếc nhìn con thỏ.

Tần Thọ nhướng lông mày lên nói:

-Ngươi nhìn cái gì?

Ma Lễ Hồng lập tức nhìn sang hướng khác, như thể chẳng có gì.

Tần Thọ cạn lời, nói thầm:

-Đường đường là Ma Gia Tứ Tướng, Tứ Đại Thiên Vương sao lại sợ ta như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận