Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 291: Thỏ gia có chỗ dựa (2)



Chương 291: Thỏ gia có chỗ dựa (2)





Tần Thọ lái xe ngựa đến Ngũ Sắc Thạch, cùng lúc đó một đám khỉ nhỏ cũng tò mò tiến lại gần, Tần Thọ liếc nhìn những con khỉ này, lập tức giật mình.

Trên đường đến đây hắn qua rất nhiều ngọn núi, trên những ngọn núi kia mặc dù có yêu quái, nhưng nhiều nhất vẫn là thú rừng.

Còn ở Hoa Quả Sơn này, dù là đám khỉ đang tò mò này, bất kể là con to hay nhỏ tất cả đều đã mở linh trí!

Ánh mắt của mỗi con đều loé lên, xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Tần Thọ mang theo hiếu kỳ, có một chút run rẩy sợ hãi, chúng không dám tiến lên, nhưng cũng không muốn rời đi, chỉ đứng lại quan sát.

Tần Thọ nở nụ cười, mở Hắc Ma Thần Hạp, vươn tay vào.

Những con khỉ đó nghĩ rằng con thỏ này muốn làm chuyện gì đó, sợ hãi đến xoạt một cái đều giải tán.

Tần Thọ sửng sốt, cười nói:

-Những con khỉ các ngươi, thỏ gia ta muốn gây bất lợi cho các ngươi, chỉ cần văn thư cáo thượng, ngày mai ở đây sẽ bị san bằng. Thỏ gia ta không định làm gì các ngươi hết, ăn đào đi!

Vừa nói Tần Thọ vừa lấy vài quả đào ném lên người đám khỉ xa xa.

Đúng lúc này, một bàn tay lớn bay từ ngọn đồi xa tới, tất cả những quả đào đã bị bắt trong tay, sau đó rụt về.

Tần Thọ thấy được, Ba Thông kia một tay bóp vỡ đào trong tay, cười lạnh nói:

-Không cần lòng tốt giả tạo của ngươi, xem xong rồi thì mau đi đi.

Tần Thọ nhíu mày, không ngờ lòng tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ thú rồi.

-Đồ khỉ đần, tuỳ ngươi vậy!

Nói xong, Tần Thọ quay đầu nhìn Ngũ Sắc Thạch.

Tảng đá này nhìn từ bên ngoài, chỉ là một tảng đá to lớn bình thường, không có gì đặc biệt, Tần Thọ đổ một ít nước lên, tảng đá vẫn im lìm. Dùng lửa đốt một chút, cũng không có gì thay đổi...

Tần Thọ dùng tay cào vài cái, tảng đá rất cứng...

Ngay lúc Tần Thọ đang đập gõ nghiên cứu Ngũ Sắc Thạch.

Bên cạnh con khỉ to lớn có thêm một con khỉ nữa, là con khỉ râu dài lông mày dài, cũng theo qua đây.

Đại Mã Hầu Tử cười nói:

-Đại ca, con thỏ này chơi xỏ chúng ta, lấy mấy quả đào thối lừa mấy con khỉ nhỏ của chúng ta. Ta vừa nhìn một cái thấy nó hỏng rồi nên giật qua bóp nát hết toàn bộ! Nhìn trên tay ta vẫn còn chút bã còn lại này...

Đại Mã Hầu Tử giơ tay lên cho con Trường Mi Hầu Tử kia nhìn, con khỉ kia vừa nhìn thấy, mũi run lên hỏi:

-Đây là của con thỏ kia?

-Đúng vậy! A? Thứ gì vậy, sao lại thơm như thế?

Đại Mã Hầu Tử sửng sốt kéo tay của mình lại ngửi thử, liền ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào từ quả đào đang xộc lên mũi, loại mùi hương này nó chưa từng ngửi thấy, mùi này thơm hơn đào ở Hoa Quả Sơn gấp bao nhiêu lần!

Quan trọng là nguyên khí bên trong quả đào này nhiều hơn gấp mấy lần đào ở Hoa Quả Sơn! Chính là một cái trên trời, một cái dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh!

Trường Mi Hầu Tử cũng ngửi theo, sau đó nhe răng toét miệng nói:

-Cái đồ ngu này! Đây là đào ở Thiên Đình, đặt ở chỗ này của chúng ta thì nó cũng là linh quả! Nếu để cho đám khỉ nhỏ ăn được, lập tức có thể mở linh trí, ít nhất cũng có thể tăng cường sức mạnh! Sao ngươi lại bóp nát nó chứ?

Đại Mã Hầu Tử nghe vậy, mặt già đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục tìm lý do cho mình:

-Chuyện này có thể trách ta sao? Con thỏ kia vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì! Ta cũng không phải chưa từng thấy thỏ, trên núi nhiều như vậy cũng không con nào mập bằng con này! Ngươi xem cái mông của hắn, đã sắp xệ xuống rồi! Đây chắc chắn là một tên lừa đảo, tên khốn tham ô nhận hối lộ, nếu không không thể nào ăn nhiều đến mập như vậy. Quả đào mà hắn đưa, cho dù không có độc, ăn vào cũng không an tâm? Hơn nữa, Hoa Quả Sơn của ta, là một nơi phong cảnh đẹp trong trời đất, đào nơi đây cũng không kém hơn đào này...

Con Trường Mi Hầu Tử lắc đầu nói:

-Lúc ngươi nói lời này, có thể lau nước miếng đi không! Quả đào thơm ngon như vậy đều bị ngươi làm hỏng hết rồi, người còn nói nhảm nhiều như vậy? Cút vào trông coi thương khố đi!

Con khỉ to xác Ba Thông nghe vậy thì chua chát nói:

-Đại ca, đừng vậy mà. Nếu không ta đi bắt con thỏ đó tới đây, lại đưa ngươi mấy quả đào?

-Bắt thiên thần? Sau này ngươi không muốn ăn đào nữa phải không? Mau cút!

Trường Mi Hầu Tử tức giận mắng.

Ba Thông không còn uy quyền bá đạo nữa, tội nghiệp nhìn Trường Mi Hầu Tử, kéo dài âm, liếm một cái lên chiếc răng vàng, nũng nịu nói:

-Đại ca... ta sai rồi...

-Biết sai rồi?

Trường Mi Hầu Tử nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như không đành lòng nhìn thẳng và Ba Thông. Trên thực tế, nó cũng không nhìn thấy được gì, lông mi quá dài giống như một cái rèm vậy, che hết ánh mắt của nó.

Ba Thông chắp tay vào nhau, lắc lắc cái eo thùng phi tiếp tục làm nũng nói:

-Vâng...

Rõ ràng Ba Thông này không phải là một con khỉ đực mà là khỉ cái!

-Được rồi được rồi, ngươi đừng làm bộ dáng này nữa, chúng ta đều coi ngươi như huynh đệ.

Con Trường Mi Hầu Tử cũng có chút không chịu nổi sự lẳng lơ này của Ba Thông.

-Đa tạ đại ca!

Ba Thông cười vui vẻ.

-Nhớ kỹ, đừng gây chuyện, trông con thỏ cho kỹ! Ta trở về... ngủ một lát.

Nói xong, Trường Mi Hầu Tử giống như bị cái gì đốt đến mông chạy cực nhanh.

Ba Thông nhìn Trường Mi Hầu Tử kia đi, lúc này mới đứng thẳng lưng, đỡ “cơ ngực” to như Lưu Tinh Chùy!

Đang chuẩn bị hét lớn một tiếng, hỏi con thỏ làm gì xung quanh tảng đá?

Kết quả lời đến khóe miệng lại nhớ tới lời cảnh cáo của con khỉ mi dài kia, nhấp miệng, không lên tiếng, rón rén tiến đến.

Từ từ tới gần con thỏ, lờ mờ thấy được con thỏ đang lẩm bẩm với tảng đá, cũng không biết đang nói cái gì.

Nhích lại gần nghe thử, sau khi nghe rõ, thì mặt đen thui...

Chỉ nghe thỏ nói nhỏ:

-Ai da~! Tảng đá này, chậc chậc... Khỉ à, ngươi nói rốt cuộc năm đó cha ngươi nghĩ thế nào? Hắn không muốn có con sao? Dã chiến trên núi còn chưa tính, còn bắn vào bên trong tảng đá... nhưng cha ngươi cũng đủ mạnh mẽ đấy, bắn đến nỗi cả tảng đá cũng có thể mang thai, thật dũng dũng mãnh问dũng mãnh... Hửm? Chẳng lẽ không phải là làm bậy, mà thật sự là làm với tảng đá? Ta thấy nơi này có một cái lỗ...

Tần Thọ cong mông, nhìn bảy lỗ thủng trên hòn đá giống như thất khiếu của con người.

Ba Thông ở phía sau cũng không biết Tần Thọ đang nói với Tôn Ngộ Không trong tảng đá, nàng nhìn xung quanh một chút, nơi này làm gì có con khỉ nào khác!

Vậy con thỏ này đang nói với ai, hay là đang mắng ai?

Ba Thông nghĩ tới đó, hai mắt híp một cái, tàn độc lóe lên, nhưng nhớ đến lời của con khỉ mi dài nói lại nhịn xuống mà không ra tay! Nhưng trong tay lại có thêm hai cái búa lớn, giơ trên đầu của thỏ nửa ngày suy nghĩ có nên đập không!

Lại thấy con thỏ sờ vào đá, rồi cào cào, xoa xoa một ít bột đá xuống, còn bỏ vào trong miệng nhấm nháp!

Ba Thông nhìn thấy một màn như vậy, cau mày, nó có chút không hiểu nổi con thỏ này đang làm gì vậy? Sao lại nếm đá? Có phải bị ngu rồi không? Nếu quả thật ngu rồi, thì nó thật sự không nên làm khó một kẻ bị ngu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận