Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 849: Lại vào Hắc Ma Thần Hạp



Chương 849: Lại vào Hắc Ma Thần Hạp





Con mèo béo chẹp chẹp miệng nói:

-Không phải kẹp lại, mà là ta lười động đậy. Ngươi giúp kéo ta ra, ta từ từ nói cho ngươi.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Tần Thọ nghe nói loại lý do này, trừng mắt nhìn chằm chằm con mèo béo nói:

-Lười đi ra?

Con mèo béo nói với vẻ đương nhiên:

-A… Lần trước ta ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì đã bị chôn trong đất, ta dùng thời gian ba mươi năm đào một cái hố dài đến nửa mét. Ai nha, ba mươi năm đó, ta qua cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày chỉ ngủ mười một canh giờ, thiếu ngủ nghiêm trọng. Ngươi nhìn ta đi, mắt cũng có quầng thâm rồi.

Nói xong, con mèo béo chớp chớp tròng mắt với Tần Thọ.

Lúc ấy trong đầu Tần Thọ chỉ có một suy nghĩ, chính là cho nó một cái tát!

Mẹ nó, ba mươi năm đào một cái hố nửa mét, mà ngươi đã kêu mệt mỏi!

Một ngảy ngủ mười một canh giờ mà ngươi còn bảo ngủ ít, sao hả? Ngươi đây là muốn ngủ đủ mười hai canh giờ, trực tiếp ngủ như chết à?

Tần Thọ thề, trên đời này hắn chưa bao giờ thấy qua thứ nào lười thế này!

Tần Thọ nhéo nhéo mặt béo của đối phương, nhìn nhìn cái nồi của mình, còn có canh, thịt thì không còn nhiều lắm…

Tần Thọ chẹp chép miệng nói:

-Huynh đài, có phải là ngươi muốn ngủ đủ mười hai canh giờ không? Ta có một biện pháp.

Ánh mắt con mèo béo sáng lên:

-Biện pháp gì?

Tần Thọ nói:

-Rất đơn giản, dù sao ngươi ngủ đủ mười hai canh giờ so với chết cũng không khác nhau lắm. Hay là ngươi chuyển sang nơi khác ngủ, ngươi thấy trong bụng ta thế nào?

Con mèo béo nghe như thế, trên trán lập tức treo đầy vạch đen, vẻ mặt ghét bỏ nói:

-Không ra sao cả, đi vào rồi còn bị lôi ra, đến lúc đó thì ngủ hầm cầu.

Tần Thọ nghe nói như thế, có chút không phản bác được.

Hai gia hỏa béo mập một người đứng, một người nằm sấp, cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng con mèo béo nói:

-Ngươi nói ngươi là đại ca, ngươi sẽ bảo bọc ta. Vậy thì sao có chút việc kéo ta lên mà cũng không làm được chứ?

Tần Thọ xem như là sợ cái con quỷ lười này rồi, thế là một tay kéo con mèo béo từ động ra, rồi nói:

-Ngươi đã nằm sấp ở chỗ này bao nhiêu năm rồi?

Con mèo béo tức giận nói:

-Ngươi không vũ nhục ta không được sao? Ngươi có thể nói ta lười, nhưng mà không được nói là ta đã nằm ở chỗ đó bao nhiêu năm?

Tần Thọ buồn bực nói:

-Vậy thì ta phải hỏi như thế nào?

Con mèo béo thẳng thừng nói:

-Ngươi nên hỏi ta, ngươi đã bò bao nhiêu năm rồi! Ta tính toán một chút, ta đào mở động dùng ba mươi năm, ta leo ra nửa người dùng ba năm rưỡi, ngươi nói xem người chịu khó như ta, đi đâu mà tìm đây?

Tần Thọ vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói:

-Người giống như ngươi, đoán chừng là không tìm được, bên trong loài mèo có lẽ ngươi cũng là nổi bật.

Con mèo béo cực kỳ hưởng thụ híp mắt lại nói:

-Không hổ là đại ca, đúng là biết nói chuyện. Cái gì nhỉ, cho một miếng thịt ăn đi?

Tần Thọ nhìn bộ dáng thèm thuồng của con mèo béo, có chút nghĩ không ra hỏi:

-Ngơi ở cái này nhiều năm như vậy, khẽ động không… ờ, cố gắng leo lên, mà ngươi không có chết đói à?

Con mèo béo cười ngạo nghễ nói:

-Các ngươi tới đây như thế nào, không đếm số à? Mặc dù ta bò chậm một chút nhưng mà bản lĩnh ôm cây đợi thỏ cũng không tệ lắm. Những thứ ngươi ăn trước kia, chính là một đám bọ chét tinh mà ta tỉ mỉ nuôi dưỡng, đáng tiếc đều bị ngươi ăn rồi. Còn muốn nuôi dưỡng nữa, thì phải đợi một lúc…

Nói xong, con mèo béo gãi gãi cái mông.

Tần Thọ thì quay người nôn… Trong lòng mắng to: “Bà nhà ngươi!”

-Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi chắc chắn ngươi là mèo?

Tần Thọ vẫn muốn xác nhận một chút, dù sao, năng lực huyễn thuật của cái con mèo này quá kinh khủng.

Đến bây giờ Tần Thọ đã hiểu, từ lúc bọn họ bước ra từ trong Tinh Môn tới giờ, những thứ bọn họ gặp đều là ảo giác!

Bao gồm cả việc Trùng Bát và Lò Bát Quái bị đánh như là xe cáp treo, đều là ảo giác.

Bởi vì cái con mèo chết này lười động đậy, mà những con bọ chét tinh kia cũng không có bản lĩnh này…

Chỉ là Tần Thọ không hiểu, vì sao nó không chạy, gia hỏa này sao không dùng huyễn thuật để mê hoặc Tần Thọ sau đó để Tần Thọ ăn đất, hắn ăn thịt chứ?

Tần Thọ hỏi nghi ngờ của mình.

Con mèo béo lười biếng nói:

-Ngươi có thể động não được không? Ta nói chuyện rất mệt.

Tần Thọ:

-…

Con mèo béo nói:

-Thực ra đạo lý rất đơn giản, bởi vì linh hồn kia của ngươi, mê hoặc quá mệt mỏi. Sau đó ngươi còn đốt một cái điếu hương, có cái hương kia bảo hộ ta mê hoặc ngươi càng mệt mỏi hơn. Càng nghĩ, càng cảm thấy ăn thịt thôi mà cũng mệt mỏi như vậy thì dứt khoát không ăn còn hơn.

Tần Thọ xem như hoàn toàn hiểu rõ, cái con mèo chết này không có nguyên nhân gì cả mà chỉ là bởi vì con mẹ nó lười!

-Con thỏ, bây giờ cũng ta nghỉ ngơi một chút hay là đi tiếp đây? - Lò Bát Quái hỏi.

Tần Thọ sờ sờ cái bụng nói:

-Đói… Vừa mới biết được ngọn nguồn của cái thịt này, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ lại đói bụng. Cái tinh không rách nát này cũng không có đồ ăn, được rồi, đi nhanh thôi.

Lò Bát Quái nhìn xung quanh một chút thì chỉ thấy những tảng đá tạo thành một bầy tiểu tinh tinh, cũng gật đầu theo.

Mặc dù nơi này cũng có một chút sinh vật kỳ quái, nhưng những sinh vật này sống ở nơi nguyên khí không đủ cho nên cũng đừng hy vọng bọn họ có thể ẩn chứa nhiều nguyên khí.

Thực ra, bây giờ Tần Thọ lại hi vọng gặp được bọn người Trù Thần một chút cùng bọn họ thảo luận loại Thiên Ma kia, trên thân kia những tên kia nhất định là có pháp bảo lợi hại, nếu như ăn thì nhất định có thể chống đỡ được một lúc. Đương nhiên Tần Thọ cũng không muốn đột nhiên gặp phải Thiên Ma, nếu không thì đúng là có chút muốn tìm chết rồi.

Tinh Môn mở ra, mấy người nối đuôi nhau đi vào, ừm… Nói cho đúng là, Tần Thọ kéo lấy con mèo bèo dẫn đầu đi vào, Lò Bát Quái chở theo Trùng Bát đi ở phía sau.

Sở dĩ không cho mèo béo nằm ở bên trong Lò Bát Quái là vì lý do rất đơn giản “Tần Thọ không muốn bị người khác xem như tiểu đệ.”

Bộ dáng Trùng Bát ngu ngơ vừa nhìn là biết là động vật cần được bảo vệ.

Nhưng mà con mèo lười này thì khác, gia hỏa này lười nói nằm sấp là nằm sấp, béo múp míp, vừa nằm sấp một cái thì mí mắt cũng không muốn mở ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận