Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 282: Thật sự không cố ý bẫy ngươi



Chương 282: Thật sự không cố ý bẫy ngươi





Trên thực tế, khi Tần Thọ từ Đông Thiên Môn hạ giới, Ma Lễ Thọ và Ma Lễ Thanh thông qua cảm ứng giữa cổng trời, bắt được khí tức hắn hạ giới, cho nên mới lập tức chạy tới, có lý chẳng sợ cáo trạng.

Thái Bạch Kim Tinh tiến lên phía trước nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, tiểu thần thấy, không bằng để Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi xem một chút, xác định xem có phải con thỏ kia đã hạ giới hay không lại nói tiếp.

Ma Lễ Thọ nói:

-Tinh quân, ta và đại ca ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao? Sao chúng ta dám phạm tội khi quân chứ?

Ma Lễ Thanh cũng nói:

-Tinh quân, việc này hoàn toàn chính xác, tuyệt không giả dối!

Thái Bạch Kim Tinh cười nói:

-Nếu là thật, để Thiên Lý Nhãn với Thuận Phong Nhĩ nhìn một chút, chẳng phải là rõ ràng hơn sao?

Ma Lễ Thọ và Ma Lễ Thanh đồng thời gật đầu nói:

-Nên như vậy.

Ngọc Đế nói:

-Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, các ngươi nhìn một chút xem.

Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ ra khỏi hàng:

-Vâng! Ngọc Đế!

Sau đó, đỉnh đầu Thiên Lý Nhãn bay ra một cái mâm tròn, mâm tròn phóng lớn, bên ngoài đã không còn là Thiên Đình, mà là hư ảnh của Địa Tiên Giới... Sau đó Thiên Lý Nhãn hét lớn một tiếng:

-Mở!

Một đôi mắt thả ra một vệt kim quang, trong nháy mắt phá vỡ hư không, nhìn về phương hướng Địa Tiên Giới ở Đông Thắng Thần Châu.

Bởi vì biết con thỏ đi từ Đông Thiên Môn, cho nên trực tiếp khóa chặt vị trí Tam Tiên Lộ, liền có thể mau chóng tìm thấy con thỏ.

Đồng thời, cảnh tượng bên trong mâm tròn cũng theo đó biến hóa, Thiên Lý Nhãn nhìn thấy, bên trong mâm tròn đều sẽ đồng bộ hiển thị ra ngoài.

Thuận Phong Nhĩ đi theo nghiêng tai lắng nghe, sau một khắc tất cả những âm thanh Thiên Lý Nhãn chứng kiến cũng theo đó vang lên bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện...

Không biết làm sao, Thiên Lý Nhãn nhìn một vòng, cũng không thấy bóng dáng con thỏ.

Ma Lễ Thọ nói:

-Không phải chứ, tốc độ con thỏ kia nhanh thế nào lại cũng không có khả năng chạy quá xa.

Ma Lễ Thanh nói:

-Không phải là dùng truyền tống trận đi những nơi khác chứ?

Đang lúc hai người nghi hoặc, Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Thiên Lý Nhãn, ngươi trở lại vị trí con thỏ rời đi nhìn xem.

Thiên Lý Nhãn khẽ gật đầu, bắt đầu thu hồi ánh mắt, đi ngang qua Đông Thiên Môn, vượt qua núi cao, vượt qua dòng sông, cuối cùng trở lại bên ngoài thành Thiên Dung...

-Khởi bẩm bệ hạ, cũng không phát hiện ra tung tích con thỏ.

Thiên Lý Nhãn nói chuyện, liền chuẩn bị thu hồi thần thông.

Đúng lúc này.

Na Tra hoảng sợ nói:

-A? Đây không phải là con thỏ sao?

Lời này vừa nói ra, Ma Lễ Thọ cùng Ma Lễ Thanh run lên trong lòng, trong lòng tự nhủ: “Làm sao có thể?”

Hai người định thần nhìn lại, chỉ thấy trong mâm, trên đường cái trong Thành Thiên Dung, quả nhiên có một con con thỏ đang lắc lắc ung dung đi tới!

Cái này... Ma Lễ Thanh cùng Ma Lễ Thọ trợn tròn mắt...

Thiên Lý Nhãn đem ánh mắt khóa chặt lại, Thuận Phong Nhĩ cũng nghe thử, chỉ nghe kia con thỏ nhún nhảy một cái hát ca:

-Ánh nắng chiếu trên bầu trời, muội tử cười ha ha, ha ha ha, ha ha ha... Có bản lĩnh ngươi lại đến cho ta một phát…

Chúng tiên nghe vậy, mặt lập tức đen lại, có không ít người thiếu chút nữa cười ra tiếng.

-Không cần nhìn, nghe bài hát này liền biết, chắc chắn là con thỏ không đáng tin cậy kia. - Lý Tịnh nói.

Thế là Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ tản thần thông, trở về vị trí của mình.

Hai người cũng không cần nói thêm lời thừa thãi, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngọc Đế nói:

-Ma Lễ Thọ, Ma Lễ Thanh…

Hai người nghe xong, thân thể run lên, phù một tiếng quỳ trên mặt đất, Ma Lễ Thanh nói:

-Ngọc Đế, chúng thần... chúng thần thật sự nhìn thấy hắn hạ giới ở Đông Thiên Môn.

-Sao con thỏ kia biết Đông Thiên Môn có thể xuống Đông Thắng Thần Châu?

Một câu của Ngọc Đế liền nói tới trọng điểm.

Trong nháy mắt trên trán Ma Lễ Thanh mồ hôi rơi như mưa...

Lý Tịnh thấy vậy, tiến lên phía trước nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, Ma Lễ Thanh, Ma Lễ Thọ cả gan làm loạn, tính toán đồng liêu, càng có tội khi quân! Thần thấy, phải giam cầm bọn họ vạn năm răn đe để tránh có người bắt chước làm theo!

Lời này vừa nói ra, một số thần tiên nhịn không được bẹp miệng.

Ai không biết, Tứ Đại Thiên Vương chính là thuộc hạ của Lý Tịnh, Lý Tịnh nhìn như chủ động thỉnh tội, trên thực tế là đang đổ lỗi cho hai người.

Giam cầm vạn năm?

Hai người ngồi khổ tu một hồi, cũng sẽ trôi qua, đối với thần tiên tới nói, vạn năm... Chẳng qua cũng chỉ một ngày mà thôi.

Ngọc Đế thản nhiên nói:

-Thái Bạch Kim Tinh, ngươi cảm thấy, việc này nên làm như thế nào?

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, thần thấy, hai người mặc dù có lỗi, nhưng là thủ vệ năm tháng vô tận, cũng có công lao. Không bằng công tội bù nhau, liền phạt bọn họ giam cầm vạn năm, nếu tái phạm, sẽ trách phạt nặng hơn.

Ma Lễ Thọ và Ma Lễ Thanh nghe vậy, cảm kích nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.

Ngọc Đế nói:

-Chuẩn!

Nghe thấy Ngọc Đế mở miệng, Ma Lễ Thọ và Ma Lễ Thanh như trút được gánh nặng, vội vàng cáo lui, xuống dưới tự giam mình.

Kết quả, hai người mới ra Lăng Tiêu Bảo Điện, ra bên ngoài rẽ ngang, liền thấy con thỏ kia nhảy nhót đâm đầu đi tới, còn nhếch miệng cười nói với bọn hắn:

-Ai u, hai vị, đây là đi đâu vậy?

Hai người nhìn nhau, thở dài trong lòng, lắc đầu, không nói gì rời đi.

Tần Thọ nhìn bóng lưng của hai người, kêu lên:

-Hai vị, đi thong thả!

Hai người lại đi nhanh hơn...

Tần Thọ lắc đầu, đi Ngự Hoa Viên.

Hôm nay nữ tử lại cầm một con chim có hình dạng khác, Tần Thọ cũng không nhận ra là cái gì, thả Lò Bát Quái ra, bao bọc một tầng bùn làm thành món gà ăn mày...

-Tỷ tỷ, còn có nguyên liệu nấu ăn khác không? Hiện tại ta là Nhật Dạ Du Thần, mỗi ngày còn phải ra ngoài tuần tra. Ta làm ra cơm của một ngày cho tỷ một lần, thế nào?

Tần Thọ ngồi xổm ở cửa đại điện hét lên.

-Ngươi? Nhật Dạ Du Thần?

Nữ tử nghe xong, hơi kinh ngạc.

Tần Thọ nói:

-Đúng vậy! Nhậ Dạ Du Thần!

Tần Thọ vừa nói xong thì lấy lệnh bài Nhật Dạ ra quơ quơ.

Kết quả sau một khắc, lệnh bài Nhật Dạ bay đến trong tay nữ tử, nữ tử nhẹ nhàng sượt qua, lại ném cho Tần Thọ nói:

-Hiện tại, ngươi mới được tính là Nhật Dạ Du Thần.

Tần Thọ không rõ ý tứ của nữ tử, chẳng qua sau khi lệnh bài tới tay, hắn rõ ràng cảm giác, lệnh bài này càng thêm thân cận với hắn, tựa như chính là một bộ phận của thân thể, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, công năng trên lệnh bài sẽ mở ra! Không còn cảm giác tụt hậu như lúc trước, muốn làm gì đó phải truyền sang bên thứ ba.

Tần Thọ lập tức tập trung thần thức để nhập vào, chỉ thấy thế giới ngày đêm ở trong lệnh bài đã thay đổi, bên trái mặt trời sáng rực, bên phải đen kịt một màu, không còn chút dấu vết của Dạ Du Thần và Nhật Du Thần.

Mà ngược lại ở chính giữa, có một con thỏ giống hệt như hắn đang ngồi ở đó! Đó là dấu ấn thần thức của hắn!

Trong nháy mắt Tần Thọ hiểu ra, nữ tử lướt qua một cái, liền biến tấm lệnh bài này thành đồ của hắn một cách chân chính rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận