Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 903: Vượt qua tinh không


Chương 903: Vượt qua tinh không





Sau đó Tần Thọ phát hiện, rõ ràng Ngô Cương chỉ bước một bước, nhưng lại vượt qua vô số ngân hà.

Loại tốc độ kia khiến Tần Thọ trợn mắt há mồm!

Trương Vệ Vũ cũng trợn tròn mắt, qua hồi lâu mới nói:

-Thật là đáng sợ!

Ngay lúc hai người đang cảm thán, Tần Thọ đã thấy chiến hỏa bay tán loạn trên một tinh cầu, trên bầu trời có rất nhiều quái vật trong kính đen đang tấn công tinh cầu kia.

Tinh cầu này Tần Thọ cũng đã tới, đó chính là tinh cầu của Vu Tộc!

Nhìn đến đây, Ngô Cương nhướng mày rồi vọt thẳng tới, sau khi đi hai bước thì đứng lại ở ngoài tinh cầu kia!

Trương Vệ Vũ nói:

-Đây là Vu Tộc, ta cảm thấy, nếu như chúng ta không có chuyện gì thì đi trước đi.

Ngô Cương cười ha hả liếc mắt nhìn hắn, Trương Vệ Vũ chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, một khắc này hắn có cảm giác giống như là có thể bị người này lườm chết vậy.

Ngô Cương không để ý tới Trương Vệ Vũ, mà giơ tay cao lên, vỗ một cái lên bầu trời màu đen đầy quái vật của kính đen!

Một khắc sau bàn tay của hắn còn lớn hơn cả một hành tinh, một bàn tay này đập xuống, ma sát với tầng khí quyển trực tiếp hóa thành bàn tay lửa!

Những nơi đi qua, tất cả quái vật của kính đen đều hóa thành bột mịn!

Tần Thọ thấy vậy, vội vàng kêu lên:

-Giữ lại thần hồn cho ta!

Sau đó liền nghe Ngô Cương nói:

-Sao ngươi không nói sớm?

Đồng thời, Ngô Cương thu bàn tay lại, Tần Thọ nhìn lại, còn lấy đâu ra quái vật của kính đen nữa? Cái hành tinh này ngoại trừ còn một tầng xám đen bên ngoài thì không còn lại bất kỳ cái gì nữa.

Lúc này, mấy bóng người vọt lên, Tần Thọ biết người dẫn đầu, đó chính là Hồng Hà!

Sau lưng Hồng Hà đương nhiên là Hồng Sơn, chỉ có điều lúc này hai người không có hình tượng như lúc trước mà toàn thân đẫm máu, nhất là Hồng Sơn, cánh tay cũng gãy mất rồi. Hiển nhiên là trận đại chiến vừa rồi cực kỳ thảm liệt!

Sau khi Hồng Hà nhìn thấy Tần Thọ thì cũng sững sờ, có điều vẫn chắp tay nói:

-Đa tạ đạo hữu tương trợ, ân tình này Vu Tộc Tinh Không chúng ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp!

Tần Thọ phất phất tay:

-Thu hồi cái ánh mắt không cam lòng kia của ngươi đi, không phải ta cứu, là hắn cứu. Muốn tạ thì tạ hắn.

Hồng Hà nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên là nàng cực kỳ không nguyện ý nói lời cảm tạ với gia hỏa Tần Thọ này.

Tần Thọ thấy vậy, hai mắt trợn một cái, thầm nói:

-May là thỏ gia ta không có cứu ngươi, nếu không phí sức mà còn không có kết quả tốt.

Hồng Hà ở bên kia bái tạ Ngô Cương:

-Đa tạ tiền bối cứu giúp!

Tần Thọ nhìn Hồng Hà, rồi lại nhìn bọn người Hồng Sơn, chẹp chẹp miệng, nói:

-Vừa rồi cảm ơn ta thì là chắp tay, còn bây giờ cảm ơn hắn thì là khom người bái tạ, quả nhiên… đãi ngộ không giống nhau.

Hồng Hà không có phản ứng lại Tần Thọ…

Ngô Cương cười ha ha nói:

-Con thỏ, nàng cúi đầu với ta là đương nhiên.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Vì sao? Ta cứu với ngươi cứu, có cái gì không giống nhau sao? Còn không phải là ta ăn, ngươi đập sao?

Ngô Cương lắc lắc đầu nói:

-Bởi vì ta là tiền bối của bọn họ.

Tần Thọ ha ha một tiếng, không có coi ra gì. Tiền bối? Nếu tính tuổi tác, tuổi của con thỏ cũng không nhỏ, không chừng cũng là tiền bối đó.

Ngô Cương không có ý giải thích quá nhiều, chỉ là nói với Hồng Hà:

-Sắp xếp một số thứ rồi theo chúng ta đi đi. Nơi này không thể ở nữa.

Bọn người Hồng Hà, Hồng Sơn ngạc nhiên, mặc dù Ngô Cương cứu được bọn họ, những mà cũng chưa từng thấy qua ân nhân cứu mạng nào lại không xem mình là người ngoài như thế! Toàn tộc rời đi cũng không phải là việc gì, vì sao rời đi, rời đi thì đi đâu đây? Làm sao để cân đối các thứ cũng là vấn đề… không rời đi có được không?

Ngô Cương thấy vậy thở dài, vỗ vỗ bả vai Hồng Hà, Hồng Hà đột nhiên kích động.

Ngô Cương khẽ mỉm cười nói:

-Có vấn đề à?

Gương mặt xinh đẹp của Hồng Hà đỏ bừng, kích động lắc đầu nói:

-Không có gì, chúng ta lập tức thông báo cho người trong bộ tộc, lập tức lên đường!

Tần Thọ nhìn đến đây, vẻ mặt mơ hồ, gãi gãi đầu nói:

-Ôi đệch, Cương Tử, ngươi độc thân lâu vậy mà tay nghề đã luyện đến mạnh như vậy rồi sao? Vỗ một cái mà tiểu cô nương người ta đã…

Ngô Cương trực tiếp tát tới một cái, tát bay Tần Thọ, cười mắng:

-Con thỏ chết tiệt, nghĩ cái gì thế?

Hồng Hà thì trừng Tần Thọ một cái, sau đó mang bọn người Hồng Sơn vẫn còn đang mơ hồ rời đi.

Hai ngày sau, bên trên mấy tinh cầu bay lên mấy món pháp bảo phi hành khổng lồ, có lá cây, có xương đầu thú, nhưng bất kể là loại nào thì bên trong cũng ngồi đầy đệ tử Vu Tộc.

Hồng Hà tiến lên phía trước nói:

-Tiền bối, chúng ta đã tập hợp xong rồi, lúc nào cũng có thể rời đi.

Ngô Cương gật gật đầu, nói:

-Vậy thì đi thôi.

Lúc này Tần Thọ lại gần, hỏi:

-Không đúng, kính đen mở cửa ở chỗ rất sâu, dựa vào tốc độ của Cương Tử ngươi, cho dù là có người có thể đuổi kịp thì cũng không phải là những tạp ngư kia? Hơn nữa nhìn bộ dáng, tạp ngư kia còn tới nơi này trước chúng ta. Cái này hoàn toàn không có đạo lý mà!

Ngô Cương thở dài nói:

-Ta vốn dĩ dự định tử thủ lối ra của kính đen, chặn bọn họ ở nơi đó, chờ viện quân. Nhưng mà sau khi sư phụ ngươi ra ngoài thì nói với ta, kẻ địch đã nắm giữ pháp môn xuất nhập kính đen, đồng thời mở ra rất nhiều thông đạo. Chắn một đầu kia đã không còn có ý nghĩa nữa. Lúc này ta mới phá trở ra. Sở dĩ sư phụ ngươi rút đi, hơn phân nửa cũng chính là vì nguyên nhân này.

Tần Thọ mới chợt hiểu ra, hắn liền nói, dựa vào tính cách của Nam Vô Tội, nếu như một người có thể ngăn cản kính đen không đi vào thế giới hiện thực thì tuyệt đối là có chết cũng không lùi.

Kéo một ngày thì là một ngày, sao có thể chủ động dời đi chứ?

Nghĩ đến đây, Tần Thọ vỗ đầu một cái, kêu lên:

-Đệch! Đây chẳng phải là nói, rất có thể bọn họ đã đánh tới Địa Tiên Giới rồi sao?

Ngô Cương gật đầu đáp:

-Chắc là thế, cho nên, chúng ta tăng tốc lên.

Tần Thọ lập tức gấp nói:

-Có thể đi lối tắt không?

Ngô Cương hỏi ngược lại:

-Ngươi biết có đường đi à?

Tần Thọ yên lặng, sau đó vỗ Hắc Ma Thần Hạp trước ngực nói:

-Ta biết!

Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thọ, Tần Thọ liền nhanh chóng nói lại chuyện của Hắc Ma Thần Hạp.


Bạn cần đăng nhập để bình luận