Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 630: Bức khổ Minh Hà (Thượng)



Chương 630: Bức khổ Minh Hà (Thượng)





-Nàng tên là Hàn Nguyệt, chân dài, ngực to… to…

Sau khi nói đến đây đôi mắt nhỏ của ông lão có vẻ hơi hưng phấn, đầu lưỡi thỉnh thoảng thoáng liếm môi.

Tần Thọ vừa nhìn, trong lòng liền khẩn trương lên, cảm thấy đây là một lão sắc lang! Nghĩ đến Hàn Nguyệt kia như hoa như ngọc, thân thể mê hoặc không gì sánh được, lại rơi vào trong tay lão sắc lang này, nhất thời lo lắng, đến gần hỏi:

-Ngươi nói trọng điểm, người đâu?

Lúc này ông lão này mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình nói lệch, cười hì hì chỉ vào cửa đối diện nói:

-Ở đối diện ngươi đây, vết thương của nàng đã được chữa khỏi. Nếu ngươi muốn dẫn nàng đi, thì trực tiếp đi tìm nàng là được. Nếu muốn rời đi khỏi đây thì đi ra ngoài rẽ phải, có một truyền tống trận, bên trong đã để linh tinh để mở ra. Một khi mở ra, là có thể đưa ngươi đến Địa Tiên Giới, vô cùng thuận tiện.

Tần Thọ vừa nghe, liền vọt ra ngoài, đi đến cửa đối diện gõ.

Kết quả cửa phòng ken két mở ra, lộ ra một đôi chân dài to, nhìn theo chân dài to, eo nhỏ mảnh khảnh ôm lấy thân người, băng qua đỉnh núi, Tần Thọ không nhìn thấy mặt đối phương!

Tần Thọ buộc lòng phải lùi về sau hai bước mới có thể nhìn rõ gương mặt con nít của đối phương, xác thực là Hàn Nguyệt!

Hàn Nguyệt nhìn thấy Tần Thọ tỉnh rồi, có vẻ như cực kỳ hài lòng, ôm Tần Thọ lên, cười nói:

-Con thỏ, ngươi không có chuyện gì, thật tốt!

Nói xong, liền ra sức đặt đầu Tần Thọ ở trên ngọn núi, ép đến Tần Thọ khua chân múa tay…

Lão nhân ở đối diện quay đầu liếc mắt nhìn, khóe mắt giật giật, theo bản năng sờ mặt mình, sau đó sờ sờ ngực chính mình, cuối cùng thở phì phò nói:

-Đừng buồn nôn nữa! Phải đi, đi nhanh lên! Ra ngoài, rẽ phải!

Lúc này Hàn Nguyệt mới phát hiện sự tồn tại của lão nhân, có điều cũng không có cái gì ngượng ngùng, mà là quay về phía ông lão khẽ gật đầu nói:

-Đa tạ ơn cứu mạng của lão nhân gia.

Loảng xoảng!

Ông lão đóng cửa phòng lại, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng:

-Lão nhân gia ta cũng phải bế quan, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.

Hàn Nguyệt cung kính nói:

-Nếu tiền bối muốn bế quan, chúng ta đương nhiên cũng không tiện quấy rối, bây giờ xin cáo từ.

Nói xong, Hàn Nguyệt mang theo Tần Thọ rời đi.

Chuyển hướng một cái, quả nhiên nhìn thấy một cái truyền tống trận, truyền tống trận không lớn, nhưng mà vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.

Hàn Nguyệt đi lên, chỉ thấy tám hướng của truyền tống trận thả ra tám viên linh tinh màu vàng…

Lúc này Tần Thọ mới ngóc đầu từ sơn cốc ra, kêu lên:

-Linh thạch vàng? Đây là cái gì?

Hàn Nguyệt nói:

-Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có người nói thiên đình chế tạo linh tinh làm tiền chung của thế giới, linh tinh chia thành bảy cấp độ với bảy màu: đỏ cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Trong đó màu đỏ có giá trị thấp nhất, màu tím có giá trị cao nhất. Thường thấy nhất trên thị trường chính là linh tinh màu đỏ, tình cờ quen mặt còn có thể nhìn thấy được linh tinh cam. Linh tinh vàng này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, có điều dựa vào tỷ lệ giá cả của linh tinh để tính, thì một viên linh tinh vàng có thể đổi được một vạn viên linh tinh cam, vẫn là không thành vấn đề.

Tiếng nói vừa dứt, liền thấy con thỏ kia thoát ra khỏi lồng ngực Hàn Nguyệt, sau đó rút từng viên từng viên linh tinh vàng ra, sau đó không chút khách khí nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp của mình.

Hàn Nguyệt không hiểu nói:

-Con thỏ, ngươi làm như thế, truyền tống trận sẽ không mở được đó.

Vẻ mặt Tần Thọ lại không cho là đúng nói:

-Yên tâm, sẽ mở.

Nói xong, Tần Thọ xoay người chạy ngược về, vừa chạy vừa liếc mắt nhìn mấy chữ lớn phủ đệ Minh Hà giáo chủ bên trên truyền tống trận!

Khóe miệng Tần Thọ nhếch một cái, trong lòng chửi má nó nói: "Đệch! Vẫn may bây giờ nhìn thấy mấy chữ này, nếu không đi bằng truyền tống trận rồi, đó mới gọi là thiệt thòi! Còn tưởng rằng là một đại ân nhân, kết quả, mẹ kiếp, là đầu nguồn của tội ác! Cái lão tiểu tử ngươi, nếu không phải ngươi dạy ra một đồ đệ tốt, thỏ gia ta có thể bị thương sao?"

Cùng lúc đó, Minh Hà giáo chủ ở trong phòng thấy con thỏ đi rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, ở trên ghế co quắp nói:

-Cuối cùng cũng coi như đưa mấy tiểu tổ tông này đi rồi.

Nói xong, Minh Hà giáo chủ sờ sờ bên hông, một khắc sau nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, cả kinh kêu lên:

-Hỏng rồi! Mấy chữ bên trên truyền tống trận không có bỏ đi…

Loảng xoảng!

Vừa nói xong thì cửa phòng đã mở ra!

Minh Hà giáo chủ vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy con thỏ kia vọt vào!

Trong lòng giáo chủ kêu không hay rồi, tám phần là con thỏ này đã biết rồi! Chạy tới gây sự rồi! Phải làm sao mới ổn đây!

Kết quả là thấy con thỏ chạy đến trước mặt Minh Hà giáo chủ, chắp tay cười nói:

-Lão nhân gia, ta đã đi tới truyền tống trận, nhưng mà cái trận pháp kia không có mở ra trận pháp linh tinh? Ngươi xem, có phải là phải tìm ai đó để nhấn nó không?

Có điều Tần Thọ không có vạch trần mọi chuyện, hắn còn ôm một tia hy vọng, cười ha ha nói:

-Không có? Khả năng là ta tính sai rồi. Bây giờ ta liền đi giúp ngươi.

Nói xong, Minh Hà giáo chủ lập tức muốn đứng dậy.

-Không cần, ngươi đưa linh tinh cho ta, ta đi là được rồi. - Tần Thọ nhanh chóng kêu lên.

Minh Hà giáo chủ ngờ vực nhìn Tần Thọ, vẻ mặt Tần Thọ tha thiết, hắn cau mày, cuối cùng nói:

-Cũng được, cho ngươi tám viên linh tinh, tự ngươi đi lắp lên.

Nói xong, Minh Hà giáo chủ xoay tay một cái, trong tay đã có tám viên linh tinh màu vàng, sau đó đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ nhận lấy, cười ha ha, thuận lợi nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp, sau đó lại đưa tay ra ngoài.

Minh Hà giáo chủ sững sờ nói:

-Ngươi làm cái gì vậy?

Tần Thọ dĩ nhiên nói:

-Đường về nhà cũng không biết có bao xa, lão nhân gia ngài có tiền như vậy, cho một ít lộ phí đi?

Minh Hà giáo chủ có chút mơ hồ, kinh ngạc hỏi:

-Lộ phí?

Tần Thọ dĩ nhiên gật đầu:

-Đúng vậy, lộ phí!

Minh Hà giáo chủ hé mắt, nhìn chằm chằm Tần Thọ, Tần Thọ cũng không có chút nào e dè, chớp mắt to thuần khiết nhìn Minh Hà.

Hai người cứ như thế nhìn đối phương ba phút, lúc này Minh Hà giáo chủ mới gật đầu nói:

-Ngươi muốn bao nhiêu?

Tần Thọ sâu xa nhìn ngón tay của mình.

Minh Hà giáo chủ nói:

-Năm viên?

Tần Thọ hai mắt nhìn nói:

-Ngươi đây là đang cho ăn mày hả?

Minh Hà giáo chủ nói:

-Năm viên là đủ rồi, dù sao linh thạch cũng là tiền của thiên đình, thực ra giới tu hành chân chính dùng đến cũng không nhiều. Dù sao sản lượng ở đằng kia… đại đa số đều là lấy vật đổi vật.

Tần Thọ tiếp tục lắc đầu nói:

-Thật sự không đủ, ta muốn linh tinh cũng không phải để dùng, chủ yếu là dùng để ăn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận