Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 784: Nhân thủ một con chim (2)



Chương 784: Nhân thủ một con chim (2)





Gạch vàng thẳng thừng nói:

-Ngươi dùng da mặt đánh ta, ngươi kêu cái rắm!

Triệu Vũ Hoàng:

-Ta…

-Thỏ gia, những người kia sắp đuổi tới rồi. - Vô Lượng tổ sư khẩn trương kêu lên.

Nhưng căn bản là Tần Thọ không hề lo lắng, chậm rãi quay đầu nhìn lại, quả nhiên, một đám lửa sát sao đuổi theo đã xông tới trước mặt, càng ngày càng gần.

Tần Thọ vẫn xem thường nói:

-Người đang chạy phía trước kia! Ngươi chậm chút!

Nghe nói như thế, tròng mắt Vô Lượng tổ sư đều sắp trợn đến tận cái ót rồi, người ta đuổi theo ngươi, ngươi còn bảo người ta chậm một chút, có thể sao?

Quả nhiên, đoàn hỏa diễm kia tản ra, lộ ra một lão nhân giẫm lên một phi kiếm lửa, râu lão nhân dài ba thước, toàn thân mặc áo đen, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh một tiếng nói:

-Ngớ ngẩn!

Vô Lượng tổ sư khóc nức nở nói:

-Thỏ gia, ta còn muốn sống đó… ngươi đừng làm rộn có được không? Mau nghĩ biện pháp đi?

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Nhìn cái bộ dáng nhát gan của ngươi kìa, nghe qua chuyện ngỗng trời chưa?

Vẻ mặt Vô Lượng tổ sư mơ hồ nói:

-Chưa… ngươi hỏi cái này để làm gì?

Tần Thọ nói:

-Lát nữa kể cho ngươi nghe.

Nói xong, Tần Thọ móc ra một cây đao, xé mở quần của Triệu Vũ Hoàng, dùng lưỡi dao chọc vào tiểu Phượng Hoàng của Triệu Vũ Hoàng, vẻ mặt ghét bỏ nói:

-Đệch, còn nhỏ hơn cả của ngươi.

Mặt Vô Lượng tổ sư lập tức đen lại…

Triệu Vũ Hoàng thì bị dọa đến hét lớn:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi muốn làm gì?!

Đại trưởng lão nhìn thấy, cũng nổi giận nói:

-Con thỏ chết tiệt, dừng tay!

Lục trưởng lão cũng hô theo:

-Con thỏ, ngươi đừng làm loạn.

Tần Thọ cười ha hả nói:

-Gào cái gì mà gào! Thỏ gia ta đã nghe thấy! Hai người các ngươi bay chậm một chút!

Đại trưởng lão cả giận nói:

-Không thể nào!

Tần Thọ lại dùng sức một chút, kết quả phát hiện hình như đao của hắn không đủ sức bén.

Kim Thiền nhìn thấy, nhanh chóng móc ra một thanh đao bích lục, nói:

-Thỏ gia, dùng thử cái này xem, đây là đao Hậu Thiên Linh Bảo Bích Ngọc.

Tần Thọ ừ một tiếng, nhẹ dùng sức, Triệu Vũ Hoàng bị dọa đến toàn thân căng cứng, tròng mắt trợn to liều mạng kêu lên:

-Đại trưởng lão… Cứu mạng! Con thỏ, ngươi dừng tay! Lục trưởng lão, cứu ta…

Lúc này Triệu Vũ Hoàng thật sự cảm giác được bên trên mệnh căn tử đau, hắn đã sợ đến mức lời nói cũng không còn mạch lạc.

Đại trưởng lão và Lục trưởng lão nhìn thấy, bị dọa đến vội vàng kêu lên:

-Con thỏ, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói!

Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

-Nói cái rắm! Bảo các ngươi chậm một chút, không nghe thấy à? Hay là nói ngươi muốn ta cắt chim của hắn hả?

Đại trưởng lão nghe vậy, trầm mặc.

Triệu Vũ Hoàng lại dùng âm thanh tê tâm liệt phế gào:

-Đại trưởng lão, người bay chậm lại một chút đi…

Đại trưởng lão thở dài, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể chậm lại một chút.

Nhìn thấy khoảng cách dần dần kéo ra, lúc này Vô Lượng tổ sư mới thở phào nhẹ nhõm, có điều hắn cũng biết, cái này xem như là triệt để đắc tội tộc Phượng Hoàng rồi.

Có điều hiển nhiên là cái con thỏ này còn chưa có giác ngộ, cũng không có ý sợ hãi, lại còn kêu lên:

-Xem dáng các ngươi bay kìa, quá xấu rồi! Lại còn kêu loạn nữa, ra thể thống gì nữa? Đến đây, học ngỗng trời người ta một chút đi, đến xếp một chữ hình một chút!

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Nghe nói khả năng tự lành của Phượng Hoàng nổi danh, chết rồi còn có thể dục hỏa trùng sinh. Hay là, ta thử một chút? Nếu như thật sự có thể, ta cắt một trăm cái tiểu Phượng Hoàng của ngươi làm đồ nướng?

Triệu Vũ Hoàng bị dọa đến hai chân khép chặt, đoán chừng lúc này, hắn đã hận không thể học được khóa dương nhập thể rồi…

Tần Thọ làm bộ muốn cắt, Triệu Vũ Hoàng dường như cũng thông suốt rồi, cắn răng một cái kêu lên:

-Con thỏ, ngươi cắt đi! Đại trưởng lão, đừng nghe hắn, giết hắn!

Thực ra Tần Thọ cũng hiểu rõ, loại chuyện cắt đi này, đừng nói là Phượng Hoàng, tùy tiện chọn một thần tiên còn không sợ, có thể bị tổn hại thì lúc nào cũng có thể dựa vào bản thân mà chữa trị. Triệu Vũ Hoàng sợ cũng không phải là sợ bị cắt, mà là sợ những người kia thấy… Dù sao, cũng nhiều Phượng Hoàng đang đi theo phía sau nhìn như vậy.

Nhưng mà nếu như thật sự để tất cả Phượng Hoàng ở đây cùng mất mặt thì hắn liền quả quyết chuẩn bị hi sinh chính mình.

Đại trưởng lão nghe vậy, gật gật đầu rồi muốn tăng tốc.

Tần Thọ chậm rãi nói:

-Ài… thôi đi, các ngươi đã không phối hợp. Vậy thì ta liền cắt mấy trăm tiểu Phượng Hoàng của hắn trước sau đó thì ném vào liên quân ở bên trong đại trận, để cho tất cả mọi người mở mang kiến thức một chút chim của Thánh tử tộc Phượng Hoàng là dạng chim gì.

Nghe nói như thế, Quỷ Xa lập tức quay đầu đi thẳng đến phương hướng của đại trận!

Đại trưởng lão, Lục trưởng lão, Triệu Vũ Hoàng nghe xong liền biến sắc!

Thánh tử chung quy cũng là mặt mũi của tộc Phượng Hoàng, nếu như con thỏ làm như thế thật, đến lúc đó trong tay mỗi một người của liên quân đều có một cái chim của Thánh tử, vậy thì mặt mũi của tộc Phượng Hoàng xem như là mất hết!

Ngược lại, mất mặt ở chỗ này, cũng chỉ là mất mặt trước người trong nhà, cái này còn có thể che lấp được.

Cho nên sau khi tính đi tính lại…

Không đợi Triệu Vũ Hoàng kêu cái gì, Đại trưởng lão đã hô trước:

-Con thỏ, đừng… đừng! Không phải chỉ là xếp một chữ "hình" thôi sao? Tất cả mọi người nghe lệnh, xếp chữ!

Sau đó một đám Phượng Hoàng liền xếp thành một chữ "hình", đi theo đằng sau Quỷ Xa.

Tần Thọ nhìn thấy, cười ha ha nói:

-Cái này chơi vui, đến, lại xếp một chữ "nhân" đi!

Tiểu Hắc Hắc, thấy chưa? Đây chính là chuyện ngỗng trời!

Lúc này Vô Lượng tổ sư xem như đã hoàn toàn phục cái con thỏ này, hắn thật muốn mở đầu cái con thỏ này ra nhìn xem, rốt cuộc bên trong đều là lắp thứ đồ chơi lộn xộn gì.

Mặc dù biết là đã làm mất lòng tộc Phượng Hoàng, nhưng nếu như bị đuổi kịp, thì nhất định sẽ phải chết, nhưng mà trước khi chết có thể chết một cách huy hoàng như thế thì có chết cũng đáng. Dù sao, những người đang bị lừa kia cũng là Đại trưởng lão và Lục trưởng lão của tộc Phượng Hoàng!

Bọn người Kim Thiền, Nhện Núi, Phi Đản vẫn luôn không lên tiếng, sau khi nhìn thấy cảnh này, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều là biểu cảm dở khóc dở cười.

Bọn họ phát hiện, ở bên con thỏ này mới chỉ có một thời gian ngắn, mà chuyện kỳ họa mà bọn họ gặp phải còn nhiều hơn so với so với những chuyện mà cả đời bọn họ gặp… Cái con thỏ chết tiệt này cái gì cũng có thể làm!

Kết quả là, trên trời đột nhiên xuất hiện một tràng cảnh cực kỳ kỳ hoa, một con chim chín đầu lôi một chiếc xe một bánh, một đám người và một con thỏ ngồi trên xe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận