Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 320: Bồ Đề nói thỏ


Chương 320: Bồ Đề nói thỏ





Tần Thọ quay đầu chỉ vào rừng Thiết Trúc không còn nhiều ở sau lưng nói:

-Không phải đang ở chỗ này sao, nhị sư huynh, ngươi không nhìn thấy hả? Ngươi bị mù lúc nào thế?

Quảng Vân thấy Quảng Sơn đã tức đến mức lời nói không mạch lạc, vỗ vỗ Quảng Sơn nói:

-Để ta nói.

Sau đó Quảng Vân nghiêm túc nói:

-Con thỏ, chúng ta bảo ngươi đi chặt Thiết Trúc, chứ không phải để ngươi nhổ tận gốc. Tại sao ngươi lại gây họa cho rừng Thiết Trúc thành dạng này rồi?

Tần Thọ nghe xong, chính trực ưỡn ngực ngẩng đầu kêu lên:

-Đại sư huynh, cái này không thể trách ta! Lúc ta chặt đã hỏi qua nhị sư huynh, ta nói nếu ta chặt sạch thì xử lý thế nào, nhị sư huynh nói, có chuyện gì thì hắn chịu, còn nói là giúp ta đi xin sư phụ, để sư phụ dạy ta phép thuật. Không tin, ngươi hỏi nhị sư huynh đi!

Tần Thọ nói xong, nhìn về phía Quảng Sơn.

Mặt Quảng Sơn lập tức đỏ lên, hắn rất muốn phản bác, thế nhưng, vấn đề là, cái này đúng là do hắn nói!

Quảng Vân nhìn thấy vẻ mặt này của Quảng Sơn, lập tức hiểu hết, hắn thực sự muốn dùng một tay đập chết tên sư đệ ngốc này, cắn răng nghiến lợi nói:

-Quảng Sơn, đây chính là đệ nói, đệ làm việc thì ta nên yên tâm sao? Mỗi ngày đệ đều tới rừng Thiết Trúc để giám sát, đệ giám sát thế nào vậy? Lúc này mới có hai ngày! Hai ngày mà rừng Thiết Trúc chỉ còn lại như thế này! Đây chính là Thiết Trúc tiên phẩm đó! Đệ muốn ta bàn giao thế nào với sư phụ đây? Ta cần một lời giải thích hợp lý!

Nói xong, Quảng Vân phất tay áo bỏ đi…

Quảng Sơn thấy thế, gấp gáp đuổi theo, kêu lên:

-Đại sư huynh, huynh nghe đệ giải thích!

Tân Thọ thấy thế, kiếng chân nghển cổ kêu lên:

-Nhị sư huynh, ngươi đừng đi mà! Ngươi đã nói là nếu ta chặt xong mảnh rừng Thiết Trúc này thì ngươi sẽ xin sư phụ dạy ta phép thuật mà!

Quảng Sơn nghe xong, thật muốn chém chết con thỏ này, lập tức phát hỏa, quay đầu lại giận dữ hét:

-Con thỏ đáng chết, chặt cái con mẹ ngươi! Còn chặt nữa thì ta sẽ chặt ngươi!

Sau đó Quảng Sơn lập tức đuổi theo Quảng Vân…

Tần Thọ xoa xoa mũi, chẹp chẹp miệng nói:

-Thô lỗ! Thô tục! Quá đáng!

Sau khi hai người kia đi rồi, Tôn Ngộ Không chạy tới, cảm thán nói:

-Oa… ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhị sư huynh nói tục, có điều nghe rất thoải mái!

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Đừng học những thứ không tốt này, đi!

-Đi đâu? - Tôn Ngộ Không hỏi.

Tần Thọ chững chạc đàng hoàng nói:

-Làm việc phải có đầu có đuôi, đương nhiên là chặt nốt chỗ Thiết Trúc còn lại rồi!

Tôn Ngộ Không bó tay rồi, cười khổ nói:

-Ngươi không sợ nhị sư huynh chém chết ngươi à?

-Ta đây là đang tuân thủ lời hứa! Hắn dám động thủ, ta sẽ đi cáo trạng với sư phụ!

Nói xong, con thỏ liền đi chặt Thiết Trúc.

Tôn Ngộ Không nhìn từng mảnh từng mảnh rừng Thiết Trúc đổ xuống, trong lòng cảm thán:

-Sợ là sau khi sư phụ biết, sẽ giúp hắn chặt ngươi… Bây giờ thì ta biết vì sao sư phụ không nhận con thỏ này rồi…

Nửa canh giờ qua đi.

Quảng Sơn trừng mắt xuất hiện trước mặt Tần Thọ, giữa hai ngươi chỉ còn một gốc Thiết Trúc tiên phẩm đang run lẩy bẩy trong gió…

-Con thỏ! Ngươi không thể để cho Phương Tốn Sơn chúng ta chừa chút mầm à? - Quảng Sơn tức giận nói.

Tần Thọ đáp:

-Nhị sư huynh, đây là ước định của chúng ta. Nhân phẩm của thỏ gia ta vẫn còn tốt, đương nhiên nói được phải làm được rồi.

Quảng Sơn móc ra một thanh đại đao đặt ở bên cạnh nói:

-Hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng mơ động đến cái cây Thiết Trúc này!

Tần Thọ nói:

-Nhị sư huynh, lời nói này của ngươi có ý nghĩa gì, ngươi đang sợ thua à?

Quảng Sơn cắn răng nghiến lợi nói:

-Con thỏ, ngươi không thể chừa chút chỗ trống nào à?

Tần Thọ nói:

-Giữ lại ở dưới rất nhiều đất mà!

Quảng Sơn gầm thét lên:

-Cái này có thể giống nhau sao?

Tần Thọ bịt lấy lỗ tai, nhe răng nói:

-Nhị sư huynh, nói nhỏ chút… chúng ta là người văn minh.

-Văn minh cái rắm! Ta cho ngươi biết, hôm nay có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ cây Thiết Trúc này! - Quảng Sơn hét lớn.

Tần Thọ thở dài nói:

-Nhị sư huynh, ngươi đây là đang ép ta mà… ta nói cho ngươi biết, tuy ta là người thế này nhưng mà ta luôn hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu ta đã nói xử lý nó thì nhất định sẽ xử lý nó! Nếu ngươi muốn bảo vệ, được thôi, ngươi chờ xem đi, chờ lúc ngươi ngủ gật, thỏ gia ta mới hạ thủ.

Nói xong, Tần Thọ hất đầu bỏ đi!

Quảng Sơn thấy thế, lập tức trợn tròn mắt, con thỏ chết tiệt này có ý gì? Muốn đối nghịch với hắn?

Nếu không phải lo lắng quy củ sơn môn là không thể động thủ với đồng môn thì hắn đã sớm nấu con thỏ này lên rồi!

Có điều bây giờ, hắn cũng có chút khổ, ý tứ của con thỏ rất rõ ràng, ngươi có bản lĩnh thì cứ ở đây trông, còn nếu ngươi không ở đây thì ta sẽ xử lý cây Thiết Trúc này, ngươi xem đó mà làm thôi!

Trông coi? Cần phải thủ ở đây tới khi nào? Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ trộm nhớ tới!

Không thủ? Vậy thì một cây dòng độc đinh này nhất định sẽ chết thảm trong tay con thỏ, lại nghĩ đến hậu quả, nếu đi xin sư phụ dạy phép thuật cho con thỏ, rồi còn phải đối mặt với trừng phạt để rừng Thiết Trúc bị chặt sạch, nghĩ đến ánh mắt của sư phụ và đồng môn, lập tức khiến hắn tê cả da đầu…

Cuối cùng, Quảng Sơn quyết định, hắn không đi!

Thế là, bắt đầu từ ngày hôm đó, trên Phương Thốn Sơn thiếu đi một người cao lớn thô kệch, chơi bời lêu lổng tên Quảng Sơn, nhưng lại nhiều lên một Quảng Sơn lẻ loi trơ trọi khổ tu ở rừng Thiết Trúc, bị người khác gọi đùa là Thiết Trúc chân nhân…

-Con thỏ, xem ra nhị sư huynh nói đùa mà thật rồi. Sợ là một gốc này không đến tay ngươi đâu.

Tôn Ngộ Không nhìn Quảng Sơn phía xa nói.

Tần Thọ không để ý nói:

-Mộc gốc Thiết Trúc mà thôi, không quan trọng. Hôm nay ngươi học phép thuật gì thế?

Tôn Ngộ Không thở dài nói:

-Ai nha, học được không ít, có điều, không có rượu không có thịt, bên trong miệng đều thấy nhạt, không còn khí lực để nói…

Tần Thọ liếc hắn một cái:

-Nhìn tiền đồ của ngươi này, đi, thỏ gia ta mang ngươi đi săn!

Tôn Ngộ Không nghe xong, lập tức vui mừng!

Thế là hai ngươi đi xuống núi.

Tôn Ngộ Không lần nữa thấy được trình độ vô sỉ của con thỏ, chỉ cần là mỹ vị hắn coi trọng, thì luôn có thể tìm được lý do ném đối phương vào nồi…

Cơm nước no nê.

Tôn Ngộ Không nói:

-Con thỏ, ta nói cho ngươi, cái Địa Sát bảy mươi hai biến này nhé…

Cùng lúc đó, ở trên cửu thiên, bên trong Tử Tiêu Cung, một đạo nhân bỗng nhiên bấm ngón tay tính toán, kêu không hay rồi…

Đồng thời, trên đài cao ở Phương Thốn Sơn, Tu Bồ Đề Tổ Sư để thư tịch trong tay xuống, tức giận nói:

-Tôn Ngộ Không! Ở đâu?

Tôn Ngộ Không đang muốn giảng bảy mươi hai biến, thì chợt nghe Tu Bồ Đề Tổ Sư gọi hắn, giật nảy mình, tỉnh rượu không ít, đi nhanh lên núi bái kiến Tu Bồ Đề Tổ Sư.


Bạn cần đăng nhập để bình luận