Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 338: Con thỏ cảm thấy hơi kinh sợ


Chương 338: Con thỏ cảm thấy hơi kinh sợ





Lúc này Quy Công cũng lấy lại tinh thần, khuôn mặt gần như sắp tái giống như cái mũ hắn đang đội, nhìn Hải Hoa Lâu vàng son lộng lẫy phút chốc bị đập phá thành mảnh nhỏ, đừng nói lòng đang rỉ máu mà hắn còn sắp bùng nổ rồi!

Quy Công làm sao cũng không ngờ, Long Vương Thành nổi tiếng trị an tốt, đứng sau Hải Hoa Lâu chính là tam thái tử Ngao Bính của Đông Hải Long Vương, Ngao Bính làm người ngang ngược càn rỡ lại có Long Vương cưng chiều, thật sự là tiểu bá vương hoàn toàn không có kẻ đối địch ở trong thành! Ai dám lỗ mãng ở đây?

Trước kia Quy Công cũng từng trào phúng một số kẻ nghèo kiết hủ lậu không biết lượng sức, nhưng mà những người kia đều vừa xấu hổ vừa cúi đầu chạy trối chết...

Không ngờ rằng con thỏ chưa từng thấy này vậy mà ngang ngược như thế, chẳng những không chạy ngược lại trực tiếp phá hủy!

-Lỗ rồi, lỗ rồi! Thiệt thòi lớn rồi!

Quy Công kêu rên trong lòng đồng thời kêu lên:

-Con thỏ, dừng tay!

Tần Thọ nghe xong cười ha ha xoay người lại hỏi:

-Ngươi nói cái gì?

Quy Công nói:

-Ta nói dừng tay... mau dừng tay!

Tần Thọ chép miệng nói:

-Ta là người dễ nói chuyện, ngươi nói dừng tay vậy ta dừng tay.

Tần Thọ thả tay ra, cây cột lớn trong tay rơi xuống, loảng xoảng một tiếng!

Một bình hoa sứ lớn không biết thuộc niên đại nào trực tiếp bị đập vỡ nát!

Quy Công thấy vậy kêu rên nói:

-Đây là tác phẩm của đệ nhất gốm sư tám ngàn năm trước! Giá trị liên thành…

Vừa kêu khóc Quy Công chạy tới muốn nhấc cây cột lớn lên, nhìn xem ở phía dưới còn có cơ hội cứu vớt hay không...

Tần Thọ đi theo cười nói:

-Con người ta không có gì khác ngoài nhân phẩm tốt! Ngươi nhấc không nổi, ta giúp ngươi!

Tần Thọ lại khiêng cây trúc lên, Quy Công cúi đầu xem xét xong lập tức oa khóc:

-Xong rồi... xong cả rồi!

Lúc này đỉnh đầu vang một tiếng thật lớn, một cái Lò Bát Quái ầm vọt vào lập tức rơi trước mặt Quy Công sau đó dừng lại hơi ngượng ngùng cười hê hê nói:

-Không có dọa ngươi chứ?

Quy Công nhìn thấy phía trên Lò Bát Quái treo một góc bức tranh, chỉ vào một góc kia ôm ngực, sắc mặt ửng hồng kêu lên:

-Đó là... Đó là... Bản chép tay của Khương Thái Công... Phốc!

Quy Công phun một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược tức đến ngất tại chỗ.

Lò Bát Quái thấy như vậy vẻ mặt ghét bỏ nói:

-Con thỏ, gia hỏa này hôn mê rồi... Cũng quá không thú vị.

Tần Thọ nói:

-Xác thực không thú vị.

-Con rùa này cũng đã sống rất nhiều năm, hay là chúng ta nấu hắn đi? Lúc nãy ta vọt vào sau bếp, tìm thấy thực đơn, thật sự có món rùa. Ngươi nhìn này, thịt viên ba ba hầm, canh ba ba nấu sung, ba ba hầm khoai mỡ và long nhãn, thịt ba ba kho tàu, rùa hấp... Đương nhiên, những con ba ba này không khác với rùa cho lắm, cách làm giống nhau hương vị hẳn là sẽ không tệ. - Lò Bát Quái kêu lên.

Tần Thọ lặng người một lúc, cái Lò Bát Quái này nói chuyện không biết đạo lý là gì, càng ngày càng quá đáng. Hắn hoàn toàn không nghiên cứu thuật luyện đan, ngày nào cũng chỉ nghĩ về công thức nấu ăn.

Tần Thọ đang định nói gì đó, đột nhiên trên lầu truyền đến một tiếng cảm thán, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, rồi một nữ nhân chạy xuống.

Hình dáng nữ nhân này giống như quả bầu treo ngược, đôi mắt đẹp hút hồn người khác. Nhưng Tần Thọ cảm thấy nữ nhân này hơi kỳ quái. Nàng xăm trổ khắp người, toàn thân là những sọc màu cam, xanh lục và xanh lam đậm, trông rất đáng sợ.

Kiếp trước, Tần Thọ không thích nữ nhân có hình xăm, hắn luôn cho rằng họ có gì đó bí ẩn và nguy hiểm, có vẻ như họ còn mắc bệnh sợ đám đông.

Tất nhiên là ở kiếp này cũng không có gì tốt hơn...

Nữ nhân không nhận ra điều này nên ngay lập tức nghiêng người nói:

-Xem này! Đây là công tử con nhà ai thế? Sao lại tức giận thế này?

Tần Thọ nghe vậy liền trợn tròn mắt hỏi:

-Ngươi nghĩ thỏ gia ta là con nhà ai?

-Thỏ... thỏ gia? Thỏ ư? - Nữ nhân sững sờ, lẩm bẩm.

Giống như quái vật trên cạn hiếm khi thấy cá dưới nước lên bờ, Hải tộc tuy là một đại gia tộc nhưng nhìn chung đều sống ở biển. Dù là yêu quái thành tinh thì cũng giống như phàm trần, sống theo đám đông, cũng không thế nào ra ngoài hành tẩu.

Rốt cuộc không phải quái tinh nào cũng cần có cơ hội học thần thông đạo pháp, đi ra ngoài thực sự rất nguy hiểm, làm sao có thể an toàn như trốn ở Long Vương Thành này?

Long Vương Thành càng ngày càng có nhiều quái tinh của hải tộc, thời gian trôi qua, mọi người cũng càng hiểu ít hơn về thế giới bên ngoài, bọn họ chỉ có thể tìm hiểu một số tin tức bên ngoài từ tuần hải binh sĩ cùng tuần hải Dạ Xoa.

Bọn họ vừa tò mò,vừa khao khát lại sợ hãi thế giới bên ngoài, vì nhiều binh lính tôm cua nói rằng yêu quái bên ngoài rất đáng sợ, bọn chúng bắt cá, giết cá không chớp mắt.

Còn về con thỏ, nữ nhân cũng chỉ nghe chứ chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thọ bước vào quán rượu, nàng còn tưởng rằng đó là một tiểu vương gia nào đó của hải tộc ghé chơi, không ngờ lại là một con thỏ!

Đột nhiên, nàng thay đổi ánh mắt nhìn Tần Thọ, giờ Tần Thọ giống như con khỉ trong rạp xiếc hoặc sư tử trong vườn bách thú, nàng vô cùng tò mò! Tất nhiên có cả dò xét, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Tần Thọ tự nhiên mất hứng.

Nữ nhân có vẻ như là một người tinh tế, nàng lập tức mỉm cười:

-Ôi, thỏ gia, ngài đừng giận. Ta chưa từng nhìn thấy thỏ... Mà này, thỏ gia, ngài cũng biết tìm địa điểm đấy. Những cô nương ở đây nổi tiếng xinh đẹp nhất Long Vương Thành này!

Tần Thọ vừa nghe, nhất thời sững sờ, cô nương?

Lò Bát Quái đi lại hỏi:

-Đây… không phải là quán ăn sao?

Nữ nhân cười tủm tỉm nói:

-Cơm canh ở đây không thiếu, nhưng sau khi đã ăn no uống say rồi thì làm sao có thể thiếu nữ nhân được, không có nữ nhân thì đêm khuya dài đằng đẵng, làm sao mà chịu được? Thỏ gia, những cô nương của Hải Hoa Lâu ta là những mỹ nữ xinh đẹp nhất nhì ở Long Vương Thành này. Ngài có muốn ta gọi cho ngài một, hai cô nương không?

Tần Thọ nghe được những lời này thật có chút động lòng. Ở kiếp trước, những nơi ‘phục vụ’ đội lốt quán rượu như thế này hắn đã được xem trên bản tin, một đám người bị cảnh sát phát hiện... Sau đó, nhóm nam nữ bị đưa ra khỏi nơi nào đó, tất cả đều cúi đầu, bị chụp vài bức ảnh…

Cho nên, Tần Thọ có bóng ma tâm lý với những chỗ như này, có thể không động tuyệt đối không động vào, miễn cho bị bắt, mất mặt.

Tất nhiên, lý do chủ yếu là nghèo!

Hắn không ngờ rằng những thứ mà kiếp chưa từng có cơ hội tiếp xúc, đến kiếp này lại vô duyên vô cớ gặp phải.

Tần Thọ đang định gọi hai mỹ nữ ra để ngắm, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, kể từ khi tú bà đi ra đây, nàng không hề nhắc đến chuyện con thỏ đập cửa hàng, mà chỉ nói về phong nguyệt, nàng bị mù sao? Rõ ràng, nữ nhân này không mù, hoàn toàn không, thế mà nàng vẫn tỏ ra tốt bụng, thật kỳ lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận