Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 265: Lò Bát Quái, nhọ đáy nồi (2)




Chương 265: Lò Bát Quái, nhọ đáy nồi (2)





Kết quả đổ nửa ngày cũng chẳng có gì hết.

-Hê! thỏ gia ta không tin.

Tần Thọ nói xong thì buông cái bình này xuống, lấy một cái khác, nhưng vẫn trống không!

Tần Thọ tiếp tục tìm. Một đường đi tìm, tất cả những vật có thể đựng, bình sứ, lọ sành, chậu hoa… có thể chứa đan dược thì đều bị hắn tìm hết một lượt. Cuối cùng lại toàn là bình rỗng!

-Quá đáng rồi đấy! Đường đường Đâu Suất Cung mà một viên đan dược cũng không có. Cái này là Đâu Suất Cung quái gì chứ... lẽ nào tìm sai chỗ rồi sao? - Tần Thọ thầm nói.

-Xì...

Một tiếng động nhẹ đột nhiên vang lên. Cái tai dài của Tần Thọ run rẩy, quay phắt người lại, quát hỏi:

-Ai?

Kết quả trong phòng luyện đan vẫn vắng vẻ như cũ, chẳng có ai cả.

Tần Thọ nhướng mày, nhảy xuống khỏi giá để đan dược, tìm một vòng trong phòng luyện đan nhưng vẫn không có bất kỳ người nào cả.

-Lẽ nào là nghe nhầm sao?

Tần Thọ lầm bầm, sau đó liền lắc đầu:

-Thôi bỏ đi, không có đan dược thì không có đan dược vậy, cái lò này nhìn có vẻ cũng tạm được, đem về rửa lại là dùng được rồi!

Nói xong, Tần Thọ liền đi tới muốn ôm lò luyện đan lên.

Kết quả, ngay vào khoảnh khắc Tần Thọ tiến lên, trong lò luyện đan bỗng truyền ra một giọng nói:

-Phì! Con thỏ ranh này, dám cả gan trộm bảo vật của đạo tổ, ngươi chán sống rồi đúng không?

Tần Thọ vừa nghe đã sợ giật mình, kêu lên:

-Còn có người nữa sao?

-Phì! Ngươi mới là người!

Từ lò luyện đan truyền ra một giọng nói vô cùng khó chịu.

Tần Thọ lớn đến chừng này vẫn chưa từng bị người khác dùng từ ngữ kiểu này để mắng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hỏi:

-Huynh đệ à, ngươi là đang mắng ta hay đang khen ta vậy?

Sau đó lại nghe giọng nói trong lò luyện đan vang lên:

-Đương nhiên là mắng ngươi rồi! Con thỏ ngu ngốc! Cái này mà cũng nghe không hiểu sao? Người chẳng qua là thứ đồ chơi do Nữ Oa nương nương dùng bùn đất nặn thành thôi, trời sinh yếu ớt, tay không tấc sắt, lúc đánh nhau còn chẳng đánh lại nổi một con heo. Lẽ nào mắng ngươi là người không quá đáng bằng mắng ngươi là heo sao?

Tần Thọ nghẹn họng. Hắn không thể không thừa nhận, nhìn theo một góc độ nào đó, người này nói rất có lý.

Vì vậy, Tần Thọ ngồi trước lò luyện đan, nói:

-Nói vậy thì cũng may thỏ gia ta là một con thỏ, không phải người rồi.

-Đồ ngốc! Thỏ còn không bằng người, là loại rác rưởi chẳng bao giờ đánh lại được con người... - Lò luyện đan mở miệng lại mắng.

Tần Thọ vừa nghe, cái tai nhất thời dựng thẳng lên, giơ tay tát mạnh một cái vào lò luyện đan, chỉ nghe coong một tiếng, âm thang vang to, chấn động đến nỗi tai Tần Thọ cũng vang lên ong ong!

Tần Thọ giật mình. Nếu khiến hai đồng tử ở bên ngoài tới đây thì hắn muốn lấy lò luyện đan sẽ không dễ như vậy nữa rồi.

Tuy có nữ tử kia chống lưng, nhưng đối với chỗ dựa là nữ tử này rốt cuộc có năng lực đến đâu thì trong lòng Tần Thọ hoàn toàn không biết rõ.

Ngọc Đế nói với bên ngoài rằng hắn đã giết chết nữ tử rồi, nhưng nữ tử vẫn còn sống sót nhảy nhót đấy thôi.

Có điều nói nữ tử này mạnh đến thế thì Tần Thọ cũng không tin.

Nếu không sao nàng cứ ở trong Ngự Hoa Viên không ra ngoài, nhìn có vẻ như nàng bị giam lỏng thì đúng hơn.

Nhưng, nàng cũng nói có thể đến Lăng Tiêu Bảo Điện làm ầm ĩ một trận...

Nghĩ vậy, Tần Thọ vẫn cứ luôn cảm thấy điều này rất cổ quái, bất luận có phân tích thế nào thì cũng không đúng.

Nếu nhất định phải có một cách nói thì đó chính là chắc chắn hai người đã đạt thành hiệp nghị nào đó nên mới có thể lừa gạt thiên hạ dễ dàng như vậy.

Có điều, chung quy thì nữ tử cũng ở trong Ngự Hoa Viên, Tần Thọ có cáo mượn oai hùm hơn nữa mà hổ không xuất hiện, hắn trộm đồ trong hang sói, bị sói nhắm vào, e rằng cũng chỉ có thể tự đánh thôi. Nhưng đối với lực chiến đấu của bản thân, Tần Thọ chẳng có chút lòng tin nào cả...

Cho nên, hắn chọn trộm mà không phải cướp.

Nhưng một khi bị phát hiện rồi thì tất nhiên trộm sẽ biến thành cướp. Tần Thọ đoán, quá nửa là cướp không thành.

Dù sao thì hai vị đồng tử Kim Giác và Ngân Giác cũng là nhân vật lợi hại trong Tây Du Ký. Sau khi hạ phàm, không tính tới pháp bảo, ít nhất một chiêu Bàn Sơn Quyết cũng có thể đè Tôn Ngộ Không xuống rồi.

Huống hồ còn có một con trâu...

Tuy tất cả những thứ này đều là ghi chép lại trong Tây Du Ký, nội dung bên trong cũng không chắc đã là thật, nhưng có khi cứ sợ hãi chút cũng là tốt.

Tất cả những ý nghĩ này đều xẹt qua trong đầu.

Có điều Tần Thọ đợi hồi lâu, phát hiện bên ngoài chẳng có động tĩnh gì cả. Nhìn hai cánh cửa kia, Tần Thọ phỏng đoán hiệu quả cách âm của phòng luyện đan này chắc là cực tốt. Nếu không, bên ngoài không thể nào không có chút phản ứng nào như vậy.

Nghĩ tới đây, Tần Thọ cười tủm tỉm nhìn về phía Lò Bát Quái, nói:

-Tiểu tử, ngươi dám mắng thỏ gia ta ư? Hôm nay thỏ gia ta sẽ dạy ngươi làm người!

-Ngươi làm gì vậy hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bậy! Ta là lò luyện đan của lão tổ đó! Ai ya... ngươi ra tay thật đấy à!

Bốp bốp bốp... binh binh binh... !

-Ai ya, con thỏ chết tiệt này đánh lò rồi này! Không ai quan tâm sao?

Lò Bát Quái kêu gào, có điều kêu rất khỏe, nhưng hình như căn bản không bị đánh đau.

Tần Thọ cưỡi trên lò luyện đan mà đánh một trận. Nhưng bất kể Tần Thọ đánh thế nào thì cũng không thể lưu lại một chút dấu vết gì trên lò đan cả.

-Con thỏ kia, ngươi không làm ta bị thương được đâu, ha ha... thứ ngươi đánh là Lò Bát Quái, cũng không phải ta, ha ha...

Lò Bát Quái đắc ý cười.

Sau khi Tần Thọ đánh mấy cái, phát hiện không đúng. Giọng nói này là từ trong Lò Bát Quái vang lên, lẽ nào hắn đánh sai mục tiêu rồi sao?

Tần Thọ nói:

-Ngươi không phải là Lò Bát Quái?

-Ngươi nhìn rồi chẳng phải sẽ biết liền sao?

Giọng nói trong Lò Bát Quái vô cùng đắc ý.

Tần Thọ mở nắp Lò Bát Quái ra, nhìn vào bên trong, kết quả lại trống rỗng!

Tần Thọ đang định xem cho trót thì Lò Bát Quái đột nhiên nhảy lên một cái, Tần Thọ không cầm chắc, một phát ngã lọt vào trong!

Nắp Lò Bát Quái bay lên, keng một tiếng lập tức nhốt Tần Thọ lại.

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Con con thỏ này, mắc bẫy rồi phải không? Dựa vào ngươi mà cũng đòi đấu với ta? Số đan ta từng luyện còn nhiều hơn gạo ngươi ăn nữa đó! Ngươi cứ ở trong này đi! Đợi đến khi đám Kim Giác Ngân Giác tới rồi, bắt ngươi đi hỏi tội!

Tần Thọ vừa nghe đã biết bị lừa rồi. Có điều Tần Thọ không hề cuống, ngược lại còn nhởn nhơ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong Lò Bát Quái cũng không tối mà ngược lại rất sáng sủa.

Bên trong Lò Bát Quái chia ra làm tám phần, tám phần này chia ra tám hướng, đối ứng mà in lên tám chữ của tám quẻ Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài...

Điều duy nhất khiến Tần Thọ khó chịu là thành bên trong Lò Bát Quái đen sì, dùng tay quệt một cái là trên tay đầy nhọ đen!

Giống như đã luyện quá nhiều đan, để lại nhọ ở đáy nồi vậy.

-Khó trách sau khi con khỉ kia đi vào lại bị luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh. Đây không phải là khói đen, có khi là nhọ đáy nồi rơi vào trong mắt nên dụi mắt mà ra ấy...



Bạn cần đăng nhập để bình luận