Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 581: Con thỏ quy quy củ củ


Chương 581: Con thỏ quy quy củ củ





Dường như tên quỷ sai đã quen với tình huống này, không nhanh không chậm xua tay, để nam nhân ngồi tại chỗ, sau đó chậm rãi nói:

-Đó là do người khác đốt. Lúc người khác đốt giấy, không phải đốt vì nhớ ngươi, mà đốt vì tiền lương nhiều hơn. Tất nhiên là có rất nhiều người mắng ngươi, mắng ngươi là con ma nhà giàu... Đồng tiền không có được từ gia đình sẽ không xuống được cõi âm. Dù có đốt bao nhiêu cũng thành tro bụi.

Sau đó, không đợi nam nhân nổi điên lần nữa, đã có những tên quỷ binh chạy tới, kéo nam nhân đi.

Nam nhân gục xuống, dở khóc dở cười, cuối cùng hét lên:

-Đem tiền của ngươi đi đi, ta muốn con trai của ta... Kiếp sau ta không muốn làm người có tiền nữa...

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thọ thở dài một hơi, lẳng lặng lấy ra một bình rượu uống một hớp.

Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn của một người khác bước lên Vọng Hương Đài, lần này khá hoàn chỉnh, cả chục người trong gia đình quỳ xuống, có người quỳ lạy, có người khóc lóc thảm thiết và đốt rất nhiều tiền giấy. Bà cụ đứng ở trên nhìn mấy đứa cháu dưới đầu gối, vừa rơi nước mắt vừa lẩm bẩm:

-Đều ở đây, ở đây... Các cháu ngoan lắm, cháu trai thì lớn như vậy rồi, cháu gái thì thật dễ thương... thằng nhãi ranh ngươi đó đừng ăn hiếp con dâu nữa, nếu không thì tối nay ta đánh ngươi chết! Ha ha... mãn nguyện rồi, mãn nguyện rồi... ha ha...

Lão nhân thậm chí còn chưa xem xong thời gian quy định, nhưng khi hắn bước xuống Vọng Hương Đài với vẻ mặt mãn nguyện thì nhận được một chiếc ba lô rộng một mét từ quỷ sai, trong đó chất đầy tiền giấy.

Một người khác đi lên là một lão nhân bị què, chân đi khập khiễng, tóc trắng bạc phơ, lại đứng cùng một cây trường thương!

Lão nhân lẳng lặng đứng nhìn, sương mù giăng giăng phủ kín, người đời vậy mà không ai nhớ đến hắn.

Hắn lại không có chút thất vọng nào, xoay người nhảy khỏi Vọng Hương Đài, nhưng hắn không hề cảm thấy hiu quạnh nào, chỉ là có chút lo lắng.

Thấy vậy, Tần Thọ tò mò hỏi:

-Lão ca, ngươi lớn tuổi vậy rồi, kiếp trước không có một người bạn tốt nào sao?

Lão nhân cười đắc ý:

-Có nha! Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt, còn có hơn một nghìn người! Tất cả đều là người thân!

Tần Thọ nói:

-Nói phét, nếu thật sự có nhiều người như vậy, sao ngươi chết rồi lại không có ai nhớ ngươi?

Lão nhân cười ha hả, quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa hét lớn:

-Bọn họ đã chết trước ta rồi, ta là người cuối cùng. Ta chỉ muốn đi tìm họ, đánh cho bọn họ một trận, khi dễ ta nhỏ sao? Đều chết hết rồi, chỉ để bảo vệ một mình ta, để ta đứng đến cuối cùng, nhìn bọn họ từng người một ngã xuống!

Tần Thọ nghe xong lời này, lập tức ngẩn ra, lúc này mới nhìn rõ trên người của lão già hóa ra là một bộ quân trang vỡ vụn! Đây là một người quân nhân, người quân nhân đánh qua trăm trận mà chết! Cũng có thể là người trẻ nhất trong số tất cả những người lính, người trẻ nhất được những người khác bảo vệ cho đến phút cuối cùng.

Hắn thoải mái là vì hắn biết, có rất nhiều người yêu hắn, hắn đã không sống vô ích.

Tần Thọ nghĩ đến đây kêu lên:

-Ngươi đang lo lắng cái gì?

Lão nhân quay lại nói:

-Ta đang lo lắng cho người dân trong thành. Bọn ta đã chết rồi, sẽ không ai bảo vệ họ.

Tần Thọ nghe đến đây, trong lòng chua xót, không biết là não của mình hoạt động không tốt, hay máu đang dâng trào dưới sự kích thích, hắn hỏi:

-Người nhà của ngươi đâu? Ta đi hỏi giúp ngươi.

Lão nhân nói:

-Thịnh Đường Tây Cương, Phượng Hoàng Thành!

Tần Thọ im lặng nhớ lại cái tên này, sau đó hỏi:

-Ngươi tên là gì?

Lão nhân nói:

-Phùng Bất A.

Tần Thọ gật gật đầu, nhìn lão nhân đi xa, lúc này mới nhớ ra, thời gian không còn nhiều nữa. Nhưng lần này, Tần Thọ cũng không có xông lên phía trước, mà là lẳng lặng đi tới phía sau các linh hồn xếp hàng, yên tĩnh xếp hàng.

-Thỏ gia, ngài có thể chen ngang. - Quỷ sai ân cần nhắc nhở.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Trước đây ta từng nghĩ rằng mình rất trâu bò, muốn chen ngang là chen ngang. Bây giờ... ta nên ngoan ngoãn xếp hàng.

Cũng may, lúc này quỷ hồn đến đây quả thực là ít hơn trước rất nhiều, cho nên Tần Thọ không sợ sếp hàng lại từ đầu, vẫn có thể đến lượt hắn trước bình minh. Nếu là vào thời điểm nhộn nhịp nhất của Địa Phủ, những quỷ hồn sẽ xếp hàng dài đến cuối Hoàng Tuyền Lộ cho đến khi cánh cổng bị đóng lại. Nếu xếp hàng như vậy thì có xếp mấy ngày mấy đêm cũng không được.

Tuy rằng Tần Thọ đang rất gấp, nhưng hiện tại hắn lại bình tĩnh, không vội.

Tần Thọ không vội nhưng có người đang bắt đầu mắng mẹ nó rồi!

-Tình hình thế nào rồi? Ta kêu con thỏ kia trở về uống một chén canh Mạnh Bà. Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa có quay lại? Đi lạc rồi sao? Không phải chứ... Con thỏ chết kia, lãng phí cả đêm của ta, đáng đời ngươi không đầu thai được... Một tên quỷ sai chán nản ngồi xổm trên cầu Nại Hà, vẽ vòng vòng nguyền rủa một con thỏ vô lương tâm.

-Hắt xì!

Tần Thọ hắt hơi một cái, cuối cùng cũng đến lúc hắn thu hoạch rồi.

Lại đi lên Vọng Hương Đài, sương mù bốc lên, cuối cùng Tần Thọ lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc, đó chính là Nguyệt Cung.

Trong Nguyệt Cung, Hằng Nga đang ngồi trong sân, chậm rãi thêu cái gì đó.

Ở trên bàn đối diện, con thỏ tinh Hữu Phong với một đôi tai thỏ đang ngồi đó, Hữu Phong cau mày, trong tay cũng cầm đồ thêu, nhưng thêu được một hai cái lại kêu lên một tiếng, rồi giận dỗi nhìn ngón tay của mình. Làm yêu tinh, cho dù lớn lên thoải mái đến đâu thì vẫn là da dày thịt béo thế nào, ít nhất so với người thường thì cũng da dày thịt béo hơn hẳn. Bị kim đâm một chút, Hữu Phong chỉ kêu lên một tiếng, cũng không có bị đứt da chảy máu, Nhưng nha đầu kia vẫn đưa ngón tay lên miệng, mút hai lần, trông rất đáng yêu.

Hằng Nga đã thành thạo hơn nhiều, Tần Thọ cố gắng đến gần nhìn xem Hằng Nga đang thêu cái gì, phía trên là một cây hoa quế, dưới gốc cây là một tảng đá lớn, một con thỏ đang ngồi cạnh Hằng Nga, cả hai người đang nhìn lên bầu trời đầy sao.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thọ chua xót trong lòng, thầm mắng:

-Cô gái ngốc...

Ngay khi Tần Thọ vừa mới nói, Hằng Nga đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Sau đó, Hằng Nga dường như phát điên, mừng rỡ đặt bức tranh thêu trên tay xuống, xách váy sải bước ra cửa.

Nhìn thấy cảnh này, Hữu Phong hoảng sợ, vội ném đồ thêu xuống rồi đuổi theo, ra đến trước cổng thấy Hằng Nga vẻ mặt thất vọng đứng đó, đôi mắt đẹp nhìn trái nhìn phải, lại ngẩng đầu nhìn lên... Cuối cùng thở dài nói:

-Chẳng lẽ là ta nghe nhầm sao?

Hữu Phong tò mò hỏi:

-Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Hằng Nga lắc đầu nói:

-Hình như ta nghe thấy giọng nói của Ngọc Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận