Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 535: Đánh ị ra phân



Chương 535: Đánh ị ra phân





(Editor: Khuyến cáo chương này có hơi bẩn bựa quá mức bình thường một chút ạ. Lắm lúc tiểu nữ thật muốn drop không dịch nữa. Híc)

Hữu Khuyết nghe nói như thế cũng muốn khóc, đánh trả? Bây giờ toàn bộ sức lực ý chí và tinh thần của hắn đang chiến đấu với cơ vòng hậu môn, chuyện này nếu như đánh trả, hậu quả đó còn không bằng chết đó.

Thế là Hữu Khuyết liều mạng mà kiềm nén cơn đau với suy nghĩ cầu cứu, tập trung tinh thần và thể lực gian khổ chiến đấu với nửa người dưới kia.

Đại Đỉnh chân nhân mấy lần muốn ra tay, Lam Tam đều dùng một câu quy củ ngăn cản hắn lại, chọc Đại Đỉnh chân nhân tức giận chỉ có thể ngồi ở đó trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị đánh giống như chó mà không động đậy.

Một chút ý nghĩ thương hại Lam Tam cũng không có, nghĩ cũng biết, thuộc hạ của nàng chính là bị con thỏ trước mặt nàng này giết chết, lúc ấy Đại Đỉnh chân nhân cũng dùng quy củ ngăn cản nàng nhúng tay.

Trên thực tế, cho tới bây giờ, Lam Tam còn bất mãn với Đại Đỉnh chân nhân mãnh liệt hơn con thỏ một chút, chỉ là không tìm ra lý do thích hợp làm thịt Đại Đỉnh chân nhân mà thôi.

Bây giờ có cơ hội trả thù lại, đương nhiên Lam Tam sẽ không bỏ qua.

Đại Đỉnh chân nhân vừa đi dạo tản bộ về, vòng quanh một vòng, khá nhiều hố trong nhà vệ sinh đã đầy, không còn chỗ nào để giải phóng.

Tần Thọ mặc kệ nhiều rắc rối như vậy, không ai quan tâm đúng không? Không ai quan tâm là tốt nhất!

Một đống quyền cước đánh xuống càng ngày càng hung ác, đánh Hữu Khuyết đến thất khiếu chảy máu.

Nhưng Hữu Khuyết nào dám thả lỏng, cho dù máu tràn đến miệng cũng nuốt trở lại, không dám phun ra ngoài chút nào. Bởi vì phun ra ngoài, tinh thần thư giãn một cái thì càng phun nhiều hơn.

Sau khi Tần Thọ đánh xong, có chút khó chịu nói:

-Thỏ gia ta không tin không đánh ngươi ị ra phân.

Tần Thọ nói xong thì lại lần nữa vung nắm đấm đánh xuống, sức lực tăng thêm.

Đại Đỉnh chân nhân thấy thế, mắt cũng đỏ lên, thầm nghĩ:

-Đứa nhỏ Hữu Khuyết này bình thường không nhìn ra, không ngờ vậy mà có khí phách như thế, bị đánh thê thảm như thế cũng không la hét một tiếng, càng không kêu cứu. Đây là đang cho mình mặt mũi, hắn có hiếu như thế, ta đây sao có thể không quan tâm?

Thế là Đại Đỉnh chân nhân nhanh trí di chuyển, ngồi xếp bằng xuống thảm lót, cũng không nói chuyện, không lên tiếng.

Lam Tam dò xét Đại Đỉnh chân nhân một hồi, hỏi hai câu, Đại Đỉnh chân nhân đều không trả lời, Lam Tam cũng mặc kệ hắn, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Đại Đỉnh chân nhân, dường như đang mắng hắn bản tính lạnh bạc, đệ tử thê thảm thế nào cũng mặc kệ.

Nhưng mà Lam Tam lại không biết, Đại Đỉnh chân nhân có một bản lĩnh cao cường, tên là khí bám thân, lợi dụng nguyên thân pháp bảo bản mệnh và huyết mạch bản thân liên kết nhau, linh hồn mình bám vào trên pháp bảo bản mệnh, sau đó biến pháp bảo thành mình, giống như đúc, thậm chí còn có thần trí ảnh hưởng đến lời nói của mình trong đó.

Khiến người ta không phân rõ thật giả.

Chẳng qua loại khí hóa thân này có điểm sáng tệ hại, thứ nhất, thực lực biến thân có hạn, thấp hơn bản thân ba cấp nhỏ. Nói cách khác, Địa Tiên cửu trọng thiên này của Đại Đỉnh chân nhân nếu như dùng khí hóa thân biến hóa ra thì cũng chỉ là Địa Tiên lục trọng thiên mà thôi.

Thứ hai, độ phù hợp của phép thần thông này yêu cầu cực cao với linh hồn bản thân và pháp bảo, vì thế phải khổ tu ngày đêm mới có thể có thành tựu. Nhưng không ai thực sự sẽ lãng phí nhiều thời gian tu luyện cái này, cho nên, bản thân Đại Đỉnh chân nhân cũng chưa tu luyện thuần thục nên tạo thành thiếu độ phù hợp, phân thân biến thân trong phương diện vận chuyển lực lượng cực kỳ hỏng bét. Giống như mạng lưới trì hoãn, trong đầu muốn thi triển, thân thể phải chờ một lát mới có thể di động, nhưng chỉ cần mệnh lệnh tới thì sẽ hoàn toàn thi triển được. Cho nên Đại Đỉnh chân nhân chỉ lợi dụng chiêu này để đánh lén, âm thầm tụ tập lực lượng một chiêu mất mạng.

Dưới mắt Đại Đỉnh chân nhân không dễ tự mình xuất thủ, chẳng qua một chiêu này lại vừa dễ dùng trong chốc lát.

Ngay tại thời điểm Lam Tam không để ý, Đại Đỉnh chân nhân cong ngón tay búng ra, một Tôn Bảo Đỉnh lặng lẽ bay ra, vặn vẹo ở giữa không trung hóa thành dáng vẻ của Đại Đỉnh chân nhân, sau đó ẩn thân rồi biến mất.

Hơn nữa sắc mặt của Đại Đỉnh chân nhân có hơi tái nhợt, hiển nhiên phân ra một đạo linh hồn lại còn phải duy trì thân thể không để lộ sự khác thường, tiêu hao không nhỏ.

Đại Đỉnh chân nhân lặng lẽ mò tới sau lưng Tần Thọ, truyền âm nói cho Hữu Khuyết:

-Hữu Khuyết, vi sư tới. Ngươi hãy nghe cho kỹ, vi sư không thể tự do ra tay, nếu không cô nương Lam Tam kia thế nào cũng nhúng tay, đến lúc đó vịt đến miệng liền bay. Một lát nữa ngươi phối hợp với vi sư, ngươi giả vờ ra tay, vi sư giúp ngươi đánh con thỏ này. Đánh hắn ị ra phân!

Hữu Khuyết nghe xong thì ấm áp trong lòng, lúc quan trọng vẫn là sư phụ tốt nhất.

Thế là Hữu Khuyết dùng ánh mắt đáp lại Đại Đỉnh chân nhân, Đại Đỉnh chân nhân tiếp tục truyền âm nói:

-Nhấc chân đạp hắn!

Hữu Khuyết liều mạng nhịn xuống suy nghĩ muốn ị, yếu ớt nhấc chân đạp Tần Thọ, chỉ bày ra dáng vẻ, hơn nữa không dùng nhiều sức lực.

Đại Đỉnh chân nhân thấy thế thì mừng rỡ trong lòng, xông lên nhấc chân đá một phát chuẩn bị đá bay con thỏ ra ngoài.

Đúng lúc này, con thỏ phản ứng lại, nghiêng người một cái đá một phát vào mông Hữu Khuyết.

Một cú này cực kỳ chuẩn xác, đá đúng vào cúc hoa.

Cơ bắp vốn căng cứng nháy mắt thả lỏng.

Hơn nữa thân thể Hữu Khuyết bị đá xoay một cái, cái mông đúng lúc vô cùng phấn khởi đối diện với Đại Đỉnh chân nhân.

Sau đó liền nghe bịch một tiếng như lốp xe nổ mạnh, sau đó liền thấy đũng quần Hữu Khuyết bị nổ nát vụn, một đống thứ gì đó lẹp bẹp tràn ra.

Đại Đỉnh chân nhân vốn không coi con thỏ ra gì, hơn nữa Lam Tam bên cạnh không dám rêu rao quá mức, cũng thu liễm khí tức, cũng coi như để con thỏ không nhìn thấu thân pháp ẩn thân của hắn, chỉ muốn đánh lén con thỏ đến nghiện mà quên mất phòng thủ.

Trong lúc vội vàng phòng thủ thì đầu óc kịp phản ứng nhưng thân thể lại không theo kịp, hắn gần như trơ mắt nhìn một đoàn vàng cam cam, vàng óng ánh kia phun lên người hắn.

Chờ trúng đích, thân thể của hắn mới chậm nửa nhịp đánh ra một đoạn khí chắn phòng ngự...

Trong nháy mắt đó, đầu óc Đại Đỉnh chân nhân vù vù một chút, sau đó còn vô thức ngửi ngửi, chỉ cảm thấy mùi hôi thối xông vào mũi, ngũ tạng quay cuồng vặn vẹo, hắn run rẩy ọe một tiếng phun ra.

Mà cảnh này rơi vào trong mắt người ngoài nhìn thấy chính là Hữu Khuyết cố gắng đánh trả, sau đó con thỏ đá một cước qua, thật sự đá hắn ị ra phân. Chỉ chẳng qua phân này có hơi kỳ quái, vậy mà treo trên không trung không rơi xuống đất, dường như dính vào cái gì phía trên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận