Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 723: Ngươi không được cắn



Chương 723: Ngươi không được cắn





Soạt!

Đúng lúc này, bốn phía của bóng nước vỡ vụn, Tần Thọ lập tức rơi xuống!

Tần Thọ cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Phi Đản giang hai tay ra, kêu lên:

-Tới đây, bảo bối!

Tần Thọ lập tức rùng mình, toàn thân đều nổi da gà, dùng sức lực toàn thân chuẩn bị liều mạng một lần.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói:

-Phi Đản, ngươi muốn bàn đào, ta chuẩn bị cho ngươi rồi, tự ngươi đến xem đi, có phải cái thứ đồ chơi này không!

Phi Đản nghe xong, giật cả mình, vội vàng kéo quần lên, nói:

-Ngươi chờ chút!

-Chờ cái chó má! Nhanh lên một chút!

Tính tình của con hàng ngoài cửa rõ ràng không tốt lắm, giống như là một lời không hợp là muốn phá cửa.

Dường như Phi Đản rất kiêng kỵ đối phương, cũng không dám thất lễ với đối phương, vung tay lên, một cái chiếc lồng trống rỗng xuất hiện, trực tiếp nhốt Tần Thọ vào bên trong. Sau đó Phi Đản đi nhanh đến cổng, đá cửa mở ra liền đi ra ngoài, đồng thời hét lên:

-Tử Thiết, xem cái tính nôn nóng này của ngươi kìa, gấp cái gì? Bàn đào cũng sẽ không bị hỏng…

-Bàn đào sẽ không hỏng, nhưng mà ta luyện chế binh khí có thể sẽ xảy ra vấn đề. Đúng rồi, nghe Cửu Anh nói, dường như bên trong phong ấn có chút động tĩnh. Bảo ngươi đi xem một chút, ngươi có đi không? - Giọng kia nói lớn.

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, vốn dĩ hắn đang há mồm chuẩn bị cắn lồng đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng lỗ tai nghe.

Sau đó chỉ nghe Phi Đản kinh ngạc nói:

-Bên kia vậy mà lại có động tĩnh?

Tử Thiết hét lên:

-Phí lời!

Phi Đản nói:

-Vậy thì ta phải đi xem một chút, dù sao đan dược của ta bây giờ vẫn còn đang ở giai đoạn tinh luyện, sắc bằng lửa nhỏ từ từ là được, không cần phải lo, vừa hay có thời gian! Tử Thiết huynh, ngươi không đi à?

Tử Thiết nói:

-Xem rồi, không đi. Lúc nào phá vỡ phong ấn rồi nói!

Nói xong, một trận tiếng bước chân ầm ập vang lên cùng với tiếng tạm biệt của Phi Đản.

Chờ Tử Thiết đi, giọng nói của Phi Đản vang lên lần nữa:

-Tất cả mọi người nghe đây, ta đi ra ngoài làm việc. Trông kỹ luyện đan thất cho ta, bất kỳ người nào cũng không được đến gần, kẻ nào trái lệnh, giết!

-Rõ! - Một đám người lĩnh mệnh.

Sau đó Phi Đản đi về phía luyện đan thất.

Tần Thọ giật nảy mình, trong lòng tự nhủ chắc cháu trai này sẽ không mang theo thỏ gia ta đi đó chứ? Vui đùa dọc theo con đường, vừa đi vừa vui đùa? Đây cũng quá súc vật rồi!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ há mồm liền muốn cắn mở cái lồng, chuẩn bị đường chạy.

Kết quả hắn vẫn là thua tốc độ của Phi Đản, hắn vừa há miệng, răng còn chưa có cắn, Phi Đản đã tìm đến, vừa vặn thấy cảnh này của Tần Thọ.

Tần Thọ nghĩ trong lòng, đệch, hỏng rồi, bị phát hiện, sắp có chuyện rồi!

Kết quả là Phi Đản nhếch miệng cười với hắn một tiếng, dùng ngón tay điểm Tần Thọ một cái ở xa, ha ha cười nói:

-Vật nhỏ, ngươi thật đúng là tinh nghịch. Cái lồng giam này của ta chính là dùng một ngôi sao trời sắp chết cô đọng thành, đấy là kim loại lấy ra từ một ngôi sao. Nếu như ngươi có thể cắn đứt, ta sẽ không luyện ngươi, mà cưới ngươi trở thành vợ thứ ba mươi tư của ta, thế nào?

Tần Thọ nghe xong, thân thể khẽ run rẩy, nhanh chóng ngăn xúc động muốn cắn lồng của mình lại, sợ mình không cẩn thận cắn hỏng cái lồng, vậy thì thảm rồi.

Nhìn Tần Thọ thức thời như thế, Phi Đản cũng không có quá để ý Tần Thọ, mà là sau khi cầm một vài thứ, liền trực tiếp rời đi.

Chờ Phi Đản đi rồi, khóe miệng Tần Thọ từ từ nhếch lên, ma quyền sát chưởng, cọ xát răng, âm thầm nói: “Má nó, nếu như thỏ gia ta để lại cho ngươi một mảnh cặn thuốc, thỏ gia ta sẽ theo họ của ngươi!

Phi Đản hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện Tần Thọ làm…

Trên thực tế, Tần Thọ hiểu khá rõ toàn bộ yêu tộc Thiên Đình trước mắt, cũng chỉ là một Côn Bằng tổ sư mà thôi. Côn Bằng bế quan nghiên cứu mạt chược, nào có thời gian với Phi Đản?

Tiếp theo chính là Quỷ Xa và Nhện Núi, có điều ba tên này hiện đang không biết ở trong tửu lâu nào đó uống rượu, hơn nữa bọn họ cũng không thể nào nghĩ được, Khôi Nhất, Khôi Nhị vừa mới cướp con thỏ từ trong tay bọn họ, giờ lại chuyển tay đưa con thỏ trở về.

Chờ lúc Phi Đản ra khỏi cửa, đang chuẩn bị khởi hành, ba người Kim Thiền, Nhện Núi, Quỷ Xa lắc lắc lư lư trở về.

Vừa đi, ba người vừa đi vừa nói chuyện:

-Rốt cuộc là con thỏ kia lấy cái thứ đồ gì? Ta đã xem qua rồi, thiên địa linh căn cây Nhân Sâm Quả đi vào trong miệng hắn, sau khi rút ra, vỏ cây cũng sắp bị lột hết. Hắn chỉ là dùng đầu lưỡi vòng quanh, cái này nếu như là dùng răng cắn một cái, sợ là thiên địa linh căn sẽ trực tiếp bị diệt tuyệt rồi.

Nhện Núi nói:

-Không biết là cái thứ đồ gì, dù sao cũng rất tà dị.

Vẻ mặt Quỷ Xa trầm muộn nói:

-Răng của hắn đích thực là tốt, chiến xa của ta, bị hắn cắn một cái, đến bánh xe cũng rơi mất. Bánh xe của ta chính là Tử Thiết rèn ba ngàn năm mới được, bây giờ thì tốt rồi, thiếu một cái bánh xe! Mẹ nó, vốn định bắt cái con thỏ kia xả giận, kết quả… Ài! Sao lại khéo như vậy chứ? Sao lại gặp hai tên Khôi Nhất Khôi Nhị khốn kiếp kia ở cổng điện Phi Đản chứ?

Ba người đều uống không ít, kề vai sát cánh trò chuyện, cũng không chú ý đến người xung quanh, càng không chú ý đến Phi Đản vừa đi ngang qua.

Phi Đản nghe xong, đột nhiên dừng bước lại, một tay nắm chặt lấy cổ áo Nhện Núi, hói:

-Các ngươi nói con thỏ?

Tính tình Nhện Núi cho tới bây giờ đều không phải là tốt tính, sau khi bị người khác nắm chặt cổ áo, lập tức giận dữ, đột nhiên quay đầu, há mồm liền muốn gào thét! Kết quả nhìn nhìn thấy là mặt con chuột, sau đó lại nhìn cho kỹ, vẻ mặt phẫn nộ lập tức mềm xuống, có thêm vài phần tươi cười, ha ha cười nói:

-Hóa ra là Phi Đản đại nhân.

Nghe nói như thế, Kim Thiền và Quỷ Xa cùng quay đầu, sau đó nhao nhào chào Phi Đản.

Ba người này đều có danh tiếng tốt trong thành, có không ít người nhìn thấy bọn họ chào con chuột tinh Phi Đản này vẻ mặt đều là nghi hoặc.

Mặc dù Phi Đản ở trong điện Phi Đản cùng với người nắm quyền lực tuyệt đối trong thành Phi Đản là cùng một người, nhưng mà hắn cũng không khác con chuột bình thường là mấy, đều là ban ngày nằm ban đêm ra, hoặc là loại lúc nào cũng là ở trong hang kia. Cho nên người địa phương không có ấn tượng gì về thành chủ Phi Đản của bọn họ…

Nhìn thấy ba người chào Phi Đản, đám người yên lặng nghị luận.

Có điều cũng có mấy người biết chuyện, sau khi nhìn liền hiểu tiền căn hậu quả, lặng yên giải thích.


Bạn cần đăng nhập để bình luận