Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 693: Lửa trên Thái Sơn




Chương 693: Lửa trên Thái Sơn





Đúng là Tần Thọ không có nói láo, lúc hắn đi học, quầy bán quà vặt ở trường nghe nói là của nhà nào đó là thân thích của lãnh đạo mở, lũng đoạn độc nhất vô nhị, không cho phép học sinh ra ngoài mua sắm bất cứ vật gì. Cái hàng bán đồ vật đó, trừ phi có lãnh đạo kiểm tra, nếu không thì không có đồ nào là đồ không quá hạn… Lúc ấy hắn còn nhỏ, cũng không biết thế nào là quá thời hạn, không quá thời hạn, ngây thơ cầm bánh mỳ hỏi ông chủ:

-Cái này sao lại còn có lông vậy?

Đến bây giờ, Tần Thọ còn nhớ rõ một mặt chân thành tiêu chuẩn gian thương của đối phương, lời nói âm vang hữu lực:

-Loại sản phẩm mới, ăn đi, không chết được…

Bây giờ suy nghĩ một chút, Tần Thọ thật là có chút hoài nghi, thân thể sau khi hắn đầu thai chuyển thế cường đại như thế, có khi cũng có công lao của việc lúc trước khổ luyện năng lực chống độc.

Tần Thọ nói không sao, đứa trẻ không may trên đất lại sắp tức chết…

Đúng lúc này, Lý Trinh Anh dịu dàng nói:

-Thỏ Thỏ, cái này hình như là Kim Sang Dược… dùng để bôi ngoài.

Đứa trẻ không may ở trên đất nghe xong, hai mắt trực tiếp nhắm lại, triệt để từ bỏ…

Mặt Tần Thọ đỏ ửng, vội ho một tiếng nói:

-Kim Sang Dược cũng là thuốc, là thuốc thì có thể uống, không sao… khục khục…

Tần Thọ phát hiện cho dù là dựa vào da mặt của hắn, cũng có chút ngượng ngùng, liền hỏi:

-Còn có thuốc nào tốt hơn một chút không?

Đúng lúc này, đứa trẻ không may ở trên đất, hét lớn một tiếng:

-Con mẹ nó ngươi lại cho lão tử uống Kim Sang Dược, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tần Thọ lúng túng gãi đầu nói:

-Yên tâm, nếu ngươi biến thành quỷ thật, lúc qua cầu Nại Hà nhớ báo tên của thỏ gia ta, Mạnh Bà nhất định sẽ chiếu cố ngươi.

Đối phương nghe xong, tức giận đến mức hai cái mắt trợn một cái, suýt chút nữa là ngất đi.

Đúng lúc này, Lý Trinh Anh nhìn thấy một cỗ thi thể khác ở bên cạnh bỗng nhúc nhích, đang muốn mở miệng, thì thi thể kia đã ngẩng đầu lên, lắc đầu với nàng, dường như là muốn Lý Trinh Anh đừng nói chuyện.

Có điều Lý Trinh Anh vẫn nói:

-Còn có một người này có thể động, có cứu không?

Nhưng mà, không đợi Tần Thọ đáp lời đã nghe người kia hô một tiếng:

-Không cần, cảm ơn, để cho ta chết đi.

Nói xong, trong lòng người kia vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua một ít Kim Sang Dược vẫn còn dính ngoài miệng đứa trẻ không may phía trước, sau đó ánh mắt càng phát ra kiên định. Hiển nhiên, hành động lúc trước của con thỏ, hắn đều thấy được, mà lại thấy rất rõ ràng.

Tần Thọ nói:

-Sao có thể làm vậy được? Bởi vì cái gọi là cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đến đây, ngươi há mồm, ta đút thuốc cho ngươi.

-Đừng! Không cần, vết thương cũ của ta tái phát, thuốc gì cũng vô dụng. Ta hỏi ngươi, ta xuống Địa Phủ, báo tên của ngươi có tác dụng đúng không? - Người kia nhanh chóng lắc đầu, hỏi.

Tần Thọ nói:

-Đương nhiên, gặp nhau thì chính là hữu duyên, nhớ kỹ, ta tên là Tần Thọ!

Mặt của đối phương cũng là một mảnh đen nhánh, không thấy rõ nam nữ, không phân rõ bộ dáng gì, chỉ là sau khi dùng sức gật đầu, nghiêng đầu một cái, liền tắt thở rồi.

Tần Thọ nhìn thấy, bất đắc dĩ cảm thán nói:

-Ài, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người muốn chết như vậy… chết tử tế không bằng còn sống, cần gì phải thế chứ?

Đối phương chết rồi, nhưng mà điều làm cho đối phương tuyệt đối không ngờ được chính là, khi hắn đi đến trên cầu Nại Hà gặp được Mạnh Bà, sau khi hắn báo tên họ Tần Thọ, rõ ràng Mạnh Bà sững sờ. Sau đó, Mạnh Bà đổ bát canh trong tay vào nồi, rồi lấy từ trong ngực ra một chén canh nói:

-Uống đi.

Hắn cho là Mạnh Bà đánh tráo canh, có khả năng chén canh trước mắt này là một chén canh bình thường, không thể tiêu trừ ký ức.

Hắn vì lý do an toàn, còn hỏi một câu:

-Đây là?

Mạnh Bà suy nghĩ một chút nói:

-Nếu như ngươi đã là bằng hữu của con thỏ, dựa theo cách gọi của các ngươi, đây là canh cay người Hồ.

Hắn cười vui vẻ, quả nhiên không phải canh Mạnh Bà, ha ha ha…

Sau đó hắn nhận láy cái bát, uống một hơi!

Sau đó, hắn ngu ngơ một giây, ngay sau đó cười ngây ngô một tiếng, đi về phía trước.

Mạnh Bà nhìn bóng lưng của hắn, cảm thán nói:

-Không hổ là bằng hữu của con thỏ, căn bản là khinh thường uống canh Mạnh Bà bình thường, còn phải kéo quan hệ, uống phiên bản tăng cường…

Ở Địa Tiên Giới sinh ra một đứa bé, ký ức của đứa nhỏ này chỉ có ba giây, sau ba giây thì cái gì cũng không nhớ rõ… Nhưng mà hắn chỉ nhớ rõ một câu:

-Con thỏ, ta đệch bà nội ngươi!

Đương nhiên Tần Thọ không biết trong lúc vô tình hắn đã hố một kẻ đáng thương, lúc này, hắn đang cố gắng đẩy miệng đứa trẻ không may ở trên đất ra, sau đó nhét một viên đan dược hoàn toàn không biết là cái gì nói là đan dược hành quân vào trong miệng đối phương.

Trải qua cố gắng của hắn, đứa trẻ không may nửa sống nửa chết, lúc nào cũng có thể bị tức chết rốt cuộc cũng thở ra một hơi không phải chết nữa. Nhưng mà thương tích vẫn là nặng như vậy, không thể động đậy, cũng chỉ có thể nói hai câu mà thôi…

Đối phương nhìn thấy mạng mình có thể kéo lại được, cũng là thở phào một hơi. Ánh mắt nhìn Lý Trinh Anh tràn đầy cảm kích, nhưng ánh mắt nhìn Tần Thọ, giống như mắt trái là gia vị, mắt phải là cái nồi, hợp lại với nhau thì chính là đầu thỏ tê cay…

Đối với cái này, Tần Thọ căn bản không thèm để ý, hắn chỉ nói một câu:

-Huynh đài, xưng hô thế nào?

Đối phương không nói lời nào.

Tần Thọ bất đắc dĩ nói:

-Xong rồi, vất vả lắm mới cứu được người, kết quả lại là người câm.

-Câm điếc đại gia ngươi! Cái ngươi gọi là khổ sở cứu được người, ta còn có thể sống, vậy cũng là mạng ta lớn! - Đứa trẻ đáng thương bắt đầu gầm thét tại chỗ.

Tần Thọ cũng không tức giận nói:

-Ý của ngươi là, ta không có cứu ngươi, ngươi là dựa vào mạng ngươi lớn mà sống sót được?

Đứa trẻ đáng thương khẳng định gật đầu nói:

-Đúng!

Tần Thọ không nói hai lời, nắm lấy chân đứa trẻ đáng thương nhấc lên, đi đến một đám lửa:

-Được, đã như vậy, thỏ gia ta phải xem rốt cuộc là mạng ngươi lớn đến mức nào.

Đứa trẻ đáng thương nhìn thấy, vội vàng mắng to:

-Ngươi, cái kẻ điên này! Thả ta ra! Mau buông ta ra!

Lý Trinh Anh nhìn không được nữa, tiến lên phía trước nói:

-Thỏ Thỏ, đừng như vậy.

Tần Thọ ném ngươi kia xuống nói:

-Ta cũng không sao cả, ta chỉ là dùng hành động nói cho hắn biết, không có thỏ gia ta, hắn chính là thịt nướng nhất đẳng trong đống lửa kia.

Người kia nghe vậy, không dám lên tiếng.

Lý Trinh Anh bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống hỏi ngươi kia:

-Vị đạo hữu này, ngươi xưng hô thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận