Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 808: Lễ vật


Chương 808: Lễ vật





Tần Thọ đi một hồi liền không nhịn được, tiện tay bắt một người tới hỏi:

-Ây, huynh đài, bên ngoài đang đánh trận đó, các ngươi không lo lắng gì à?

Người kia cười ha ha nói:

-Đã sống nhiều năm như vậy rồi, sinh tử đã sớm phai nhạt. Còn sống thì hưởng thụ nhân sinh, còn về phần chết như thế nào thì hình như không thuộc về chúng ta quản? Làm người… tiêu diêu tự tại là vị trí thứ nhất, không cần biết là trời có sập hay không!

Người kia nói xong rồi rời đi.

Tần Thọ hoàn toàn không hiểu được những lời người kia nói, tiêu dao thì hắn hiểu, nhưng mà đã sắp chết rồi mà còn có thể tiêu dao, cái này không phải chính là thần kinh thô à?

Tần Thọ lắc đầu, vọt tới ngoài cửa tiệm nhỏ của Trù Thần như là một làn khói, lúc này Tần Thọ mới cảm thấy một chút bầu không khí của chiến tranh.

Tiểu điếm đã đóng cửa, không tiếp khách, cửa lớn đóng chặt, một bộ dáng buôn bán ế ẩm.

Tần Thọ không nhịn được thở dài nói:

-Ài… bình thường sư phụ không quan tâm triều chính, nhưng mà nếu như thật sự đánh nhau thì tâm vẫn là ưu quốc ưu dân.

Nói xong,Tần Thọ đẩy cửa lớn ra, trong nháy mắt đó, Tần Thọ chỉ cảm thấy một cỗ mùi rượu xông vào mặt, đồng thời nghe thấy bên trong có tiếng người hô:

-Ca hai tốt, sáu sáu sáu…

Mở hẳn cửa ra, Tần Thọ liền thấy Trù Thần giẫm một chân lên ghế, giơ bát rượu, duỗi một cái tay ra. Đối diện là Lỗ Ban, Lỗ đại sư cũng là cái tạo hình này, hai tên gia hỏa mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt hưng phấn!

Cửa đột nhiên mở ra, hai người ngây ra một lúc, quay đầu nhìn thấy là Tần Thọ, lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau đó hai tên gia hỏa vui vẻ vẫy tay nói:

-Con thỏ, tới đây! Cùng uống! Giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tửu Thần.

Ngồi ở giữa là Tửu Thần đã uống đến ngã trái ngã phải lung la lung lay nói:

-Ngươi… ách… chào.

Vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ, xoa xoa mi tâm, túm lấy cái lỗ tai lớn của mình nói:

-Bên ngoài đang chiến tranh, các ngươi lại ở đây làm cái trò này?

Lỗ đại sư nói với vẻ bình thường:

-Đánh thì cũng đã đánh rồi, chúng ta có thể có biện pháp gì chứ? Kim Tiên ra ngoài còn không chắc chắn có thể sống trở về, chúng ta bây giờ ngay cả tư cách tham chiến cũng không có. Nói trắng ra là, bây giờ chúng ta đã không thể nắm giữ được tương lai vận mệnh của mình, nếu đã như vậy, vậy thì dứt khoát nắm giữ vận mệnh hiện tại là tốt rồi. Ăn ngon, uống ngon, thành phá thì đi theo Thiên Đình, nếu như là xong đời rồi, vậy thì nên làm cái gì thì làm cái đó.

Tần Thọ suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ như đích thật là loại này.

Lúc này cũng không biết Tửu Thần thật sự uống nhiều quá hay là giả uống nhiều quá, cười hề hề nói:

-Đều là thần trên Phong Thần Bảng, đã tu luyện bao nhiêu năm tháng và nhận được hương hỏa tế bái của nhân gian, thành tựu cuối cùng chính là Phong Thần Bảng, mà không phải là chúng ta… ài…

Nói đến đây, phịch một tiếng Tửu Thần liền nằm sấp trên bàn, ngủ.

Lỗ đại sư và Trù Thần cười khổ một tiếng nói:

-Đừng để ý đến hắn, nói mê sảng đó. Con thỏ, sao vẻ mặt ngươi lại không vui vậy?

Tần Thọ nói:

-Mặt trăng mất rồi.

Lỗ đại sư thuận miệng nói:

-Mất rồi thì mất rồi… ách, cái gì?!

Lỗ đại sư cất cao âm điệu, một tay nắm chặt lỗ tai con thỏ nói:

-Mặt trăng mất rồi? Ta không nghe lầm đấy chứ?

Vẻ mặt Trù Thần cũng là khó tin nói:

-Không thể nào?

Tần Thọ lấy Ẩn Ấn Thạch kia ra cho hai người nhìn, sau khi hai người xem hết thì đều rơi vào trong trầm tư.

Trù Thần nói:

-Theo ta được biết, mặt trăng chính là Thái Âm Tinh, lúc khai thiên được gọi là Bàn Cổ, là do một con mắt biến thành. Nó và Thái Dương Tinh là không bao giờ thay đổi, trường tồn vĩnh hằng. Chỉ là về sau không biết đã xảy ra biến cố gì, diện tích của nó rút nhỏ đi rất nhiều, linh khí cũng tản.

Lỗ đại sư nói:

-Ta cũng nghe nói qua, có điều chưa bao giờ nghe nói nó biết đi đường!

Tần Thọ vung tay lên nói:

-Không nói cái này nữa, ta chính là tới thăm các ngài một chút, các ngài không có việc gì thì tốt rồi. Đúng rồi, Văn Khúc tinh quân đâu?

Lỗ đại sư nói:

-Hắn à? Hắn đi thăm bạn, hắn tiêu sái hơn so với chúng ta nhiều, bây giờ cũng có bạn gái.

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Thật hay giả vậy?

Lỗ đại sư cười nói:

-Bình thường tên kia tanh hôi muốn chết, về sau cảm thấy có thể sắp chết rồi, cái gì cũng đều nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ cũng cái gì Tinh Quân kia huynh huynh đệ đệ đó. Ngươi cũng đừng đi quấy rầy hắn, nhanh đi tìm mặt trăng của ngươi đi.

Nói đến đây, Lỗ đại sư móc từ trong ngực ra một món đồ vật đưa cho Tần Thọ nói:

-Thực lực có hạn, làm gì cũng có hạn, có điều hẳn là thứ này ngươi có thể dùng tới.

Tần Thọ đi tới nhìn một chút, là một cái la bàn, la bàn nhìn rất bình thường, phía trên có một ít màu trắng làm tâm điểm và một cái châm như ngón tay, không có phương hướng gì.

Lỗ đại sư nói:

-Đây là tinh bàn, khác với la bàn bình thường, nói không phải dùng trên mặt đất. Đợi lúc ngươi đi sâu vào trong tinh không, sẽ biết được chỗ tốt của nó, không dám nói ngươi có thể trăm phần trăm tìm được mặt trăng, nhưng mà nếu muốn tìm về Địa Tiên Giới thì vẫn là không thành vấn đề.

Trù Thần kinh ngạc nói:

-Đây là Đại La Tinh Tượng Bàn? Tiên Thiên Linh Bảo? Ngươi đúng thật là chịu chi nha.

Lỗ đại sư nói với vẻ xem thường:

-Ta không biết chúng ta còn có thể sống bao lâu, thì còn có cái gì không bỏ được? Cho con thỏ, dù sao cũng là truyền thừa của ta cầm. Nếu như chết rồi bị người khác lục lọi, đó mới gọi là ném đi đó.

Trù Thần cười nói:

-Đúng thế… Con thỏ, ta không có gì đưa cho ngươi, có cái nồi này ngươi mang theo đi.

Vừa nói, Trù Thần vừa lấy ra một cái nồi, Tần Thọ nhìn nhìn, hoảng sợ nói:

-Lò Bát Quái?

Sau đó liền nghe Lò Bát Quái la hét đến rách họng:

-Gào cái gì mà gào? Ta con mẹ nó bị khai trừ! Bây giờ gọi là Nồi Bát Quái!

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Vì sao?

Trù Thần cười nói:

-Sau khi Lão Quân trở về phát hiện tiên đan luyện được đều có hương vị của hải sản, sau đó bấm ngón tay tính toán phát hiện gia hỏa này sau khi theo ngươi hết là nồi, lại là xe… lập tức cảm thấy mất mặt. Thế là liền ném hắn ra, rồi tự hắn tìm tới ta. Ta lại vừa vặn thiếu một cái nồi tốt, thế là để hắn đi làm ở nơi này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận