Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 350: Người của tổ chức Nguyệt Cung (2)


Chương 350: Người của tổ chức Nguyệt Cung (2)





Tần Thọ may một số bộ y phục của thế kỷ 21 ở Địa Cầu, cuối cùng phát hiện ra rằng một con thỏ mặc những bộ y phục đó... dù thế nào cũng không đẹp trai lên nổi. Cuối cùng ngay lập tức dứt khoát làm một bộ áo giáp bạch kim.

Kiểu dáng của cái áo giáp này cũng rất đáng chú ý, Tần Thọ đã trực tiếp chế tạo một bộ áo giáp dựa trên bộ áo giáp của Lữ Bố trong trò chơi mà hắn chơi ở kiếp trước, toàn thân lá liễu ánh lên ánh sáng bạch kim, áo yếm màu đỏ vô cùng sáng chói.

Khi vừa khoác bộ trang phục tướng quân này lên người Tần Thọ đột nhiên cảm thấy mình uy phong hơn rất nhiều!

Tần Thọ phất tay một cái, trong tay liền xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích chĩa mũi về phía hắn vừa đứng, trên đầu còn có hai cây hồng lông vũ, nhếch miệng cười nói:

-Thỏ gia ta đây mặc bộ trang phục này ra ngoài, chỉ sợ là sẽ mê đảo hàng vạn trái tim của các cô nương, ây... thật là tội lỗi mà.

Áo giáp trên người, hắn không thể ngồi yên được nữa ngay lập tức chạy ra khỏi Nguyệt Cung, xông vào chính giữa Phong Hoa Lâu, gọi một con ngựa tới tự mình nhảy lên trên, cưỡi lên lưng ngựa vung trường thương, như thể người ngựa hợp nhất khí chất bắn ra tứ phía.

Đáng tiếc, hắn mang đầy khí chất cưỡi ngựa chạy hết hai vòng trong Phong Hoa Lâu, nhưng hắn chỉ nghe được lại là...

-Xin chào thỏ gia...

-Xin chào thỏ gia...

-Thỏ gia ngài đã ăn gì chưa?

-Thỏ gia y phục của ngài thật dễ thương

...

Mặt Tần Thọ liền xám xịt đen như đít nồi.

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Tần Thọ, Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Ngươi như vậy là không được rồi, tuy nhiên nếu ngươi muốn uy phong thì ta lại có một cách.

Tần Thọ hai mắt sáng lên, nói:

-Cách gì?

Lò Bát Quái nói:

-Rất đơn giản, một mình ngươi dù có kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là một mình ngươi, vậy thì uy phong làm sao mà có được? Ngươi không có thuộc hạ sao? Ngươi phải cho bọn họ mỗi người một bộ đồng phục đi theo phía sau giống như thiên quân vạn mã vậy đó, có người phụ trợ phía sau thì đương nhiên khí thế của ngươi sẽ rất lớn.

Tần Thọ nghe vậy liền vỗ vỗ bàn của mình ba cái, cười ha ha ôm bếp lò hôn một cái, không thể không kêu lên:

-Lão Lô… đột nhiên ta phát hiện ra ngươi cũng có chút giá trị đó nha.

-Ngươi gọi ta là gì?

Lò Bát Quái lập tức từ màu vàng xanh nhạt liền biến thành một cái lò đen.

Tần Thọ nói:

-Lão Lô… Không phải ngươi là Lò Bát Quái sao? Gọi ngươi là lão Lô thì không phải à?

Lò Bát Quái...

Tần Thọ nói tiếp:

-Lão Lô, tại sao ngươi không nói chuyện?

Lò Bát Quái nói:

-Chúng ta đổi tên được không?

Tần Thọ nói:

-Vậy Lão Quái thì sao?

Bếp lò cười ha ha nói:

-Ta cảm thấy gọi lão Bát cũng rất được. (Lão Bát phát âm gần giống lão ba)

Tần Thọ nói:

-Ta cảm thấy bếp lò như ngươi nên hầm cách thủy để nấu đồ ăn.

Lò Bát Quái rùng mình một cái, nhanh chóng nói sang chuyện khác:

-Gọi lão Lô đi con thỏ, ta cảm thấy dù ngươi đẹp trai nhưng vẫn thiếu một chút.

-Ví dụ?

Tần Thọ hỏi.

Lò Bát Quái nói:

-Mặt của ngươi không đẹp trai, ta có một cái đề nghị vô cùng ổn, ngươi có muốn thử không?

Tần Thọ nhướng mày nói:

-Nói đi.

Lò Bát Quái tự tin nói:

-Ta có thể biến lớn hơn, ta cũng có thể thu nhỏ lại và ta càng có thể biến nhỏ mà xoay ngược lại y hệt như cái mũ. Ngươi thử nghĩ xem, lấy Lò Bát Quái của Đạo tổ làm mũ, trên đời này ai có được?

Tần Thọ nghe vậy ngay lập tức bị động tâm, liếc mắt nhìn màu đồng Lò Bát Quái, sắc mặt đen lại.

Màu đồng xanh cũng chính là màu xanh lá cây!

Nghĩ đến việc hắn đội mũ xanh để đi ra ngoài thì phong cách này có chút không bình thường...

Vì vậy Tần Thọ xoa tay nói:

-Nếu ý định thật sự của ngươi là ngồi trên đầu thỏ gia ta thì ta ngay lập tức giết ngươi.

Lò Bát Quái kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nhìn màu sắc của mình, cười nói:

-Đừng hiểu lầm, màu của ta có thể đổi được. Ngươi muốn màu gì, ta có màu đó!

Tần Thọ cười nói:

-Thật không?

Lò Bát Quái kêu lên:

-Thật.

Tần Thọ sờ sờ cằm nói:

-Chuyển thành màu vàng xem thử

Lò Bát Quái:

-…

-Có chắc không? Như vậy thật giống một đống phân trên đầu ngươi

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Là vàng ròng!

Lò Bát Quái thu nhỏ lại to bằng một cái mũ nhảy lên đầu Tần Thọ, cái mũ không hề có quai nhưng lại rất chắc.

Tần Thọ nhìn ngắm mình trong gương một chút, huống chi, thứ này thật sự là... rất đẹp!

Điểm mấu chốt là…

Cuối cùng Tần Thọ cũng không cần phải có một cái lò đi theo phía sau nữa, Lò Bát Quái cũng không cần bị nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp, không xem được náo nhiệt nữa...

Đó được xem như là nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng Tần Thọ vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân:

-Khi động phòng hoa chúc nhất định phải để tên này biến đi.

Trang bị đầy đủ thiết bị, Tần Thọ lại cưỡi ngựa, tung chiếc áo choàng màu đỏ đồng thời vung cây Phương Thiên Họa Kích đến Phong Hoa Lâu.

Đứng bên ngoài Phong Hoa Lâu, Tần Thọ nhìn cái biển to lớn của lầu liền nhíu mày.

Kinh Hàn tình cờ nhìn thấy biểu cảm này của Tần Thọ ngay lập tức chạy tới hỏi:

-Thỏ gia, có gì khiến ngài khó chịu sao?

Tần Thọ nói:

-Phong Hoa Lâu bây giờ không còn là một cái sân nhỏ rồi nên chúng ta không thể gọi nó bằng cái tên này được nữa. Nếu như nó đã theo ta đến mặt trăng thì sau này nó nên được gọi là Phong Hoa Thành.

-Không thành vấn đề, ta sẽ tìm người đổi tấm bảng. - Kinh Hàn lập tức đáp lại.

-Chúng ta còn có nhân tài như vậy sao?

Tần Thọ ngạc nhiên hỏi, ba chữ của Phong Hoa Lâu là do Ngao Bính đã trả rất nhiều tiền để tìm người viết, nên nó rất đặc biệt dù thế nào cũng là cả bộ mặt của tiệm.

Kinh Hàn cười nói:

-Thỏ gia đừng lo lắng, người mà ta đang tìm sẽ không tệ hơn so với người đã viết ba chữ này.

Sau một lúc Kinh Hàn mang theo một con Nhện Biển, trên móng vuốt của nó nắm giữ nhiều đồ vật khác nhau như đục và búa, bò lên cổng, đinh đinh đang đang mấy phát. Chẳng bao lâu, tấm bảng đã trở thành Phong Hoa Thành. Hơn nữa ba chữ này so với ba chữ trước còn đẹp mắt hơn rất nhiều.

Phong Hoa Lầu ban đầu là nơi phong nguyệt, vì vậy tự nhiên nó sẽ mang vẻ đẹp ôn nhu của gió và trăng.

Phong Hoa Thành nhờ tay nghề của con nhện đã trở nên cường hãn hơn rất nhiều.

Tần Thọ nhìn không hiểu văn tự, cũng không biết cái nào tính nghệ thuật cao, nhưng hắn biết hắn nhìn cái này thoải mái hơn... Vì vậy, hắn cười nói:

-Làm ổn thỏa xong, ta cho ngươi một vạn hồng linh tinh.

Nhện biển nghe vậy vội vàng cám ơn, khàn giọng nói:

-Cảm ơn thỏ gia.

Tần Thọ nhướng mày hỏi:

-Kinh Hàn chúng ta... còn có ai tài năng như thế này nữa không?

Kinh Hàn nghiêng người nói:

-Thỏ gia chúng ta nơi này thiếu cái gì thì thiếu nhưng nhân tài thì không thiếu. Đông Hải tuy đông người, nhưng ngươi có chức vị lại rất ít. Long Cung nhiều đời dùng người toàn là ngự dùng. Những người này không được Long Cung trọng dụng, cũng hết cách, ngài từng nói chỉ dùng người tài nên ta đều mang họ đến đây...

Tần Thọ lập tức vui mừng, vỗ vỗ đầu gối Kinh Hàn nói:

-Làm tốt lắm! Đi, dẫn ta đi gặp những người tài giỏi như thế này.

Tần Thọ được Kinh Hàn dẫn đi, vui vẻ tiến vào thành, sau đó cá thòi lòi và cá chình điện chạy tới hô to, chẳng mấy chốc tất cả hải tộc đều tụ tập.


Bạn cần đăng nhập để bình luận