Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 906: Bàn tính nhỏ của Thực Thần (2)



Chương 906: Bàn tính nhỏ của Thực Thần (2)





Quả nhiên, một khắc sau, phía sau cửa nhô ra cái tai thỏ của tiểu nha đầu, thoạt nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu này cũng chỉ là cấp hai, cấp ba, dáng người tinh tế, có thể là vì là thỏ tinh nên chân rất dài.

Tần Thọ cường điệu liếc nhìn đôi chân dài của đối phương, thầm nhủ trong lòng: “Xem ra sau này lão tử hóa hình cũng sẽ có một đôi chân rất dài.

-Ngọc Nhi, đây là Tiểu Ngọc, khoảng thời gian em không có ở đây, đều là nàng ở bên ta. Nàng cũng là thỏ tinh nha!

Hằng Nga kéo Tiểu Ngọc đến bên cạnh nói.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn Tiểu Ngọc đã hiếu kỳ, kích động đến mở to đôi mắt, thở dài nói:

-Được rồi, về sau thân phận thỏ ngọc sẽ để cho ngươi. Miễn cho ngày nào đó Kim Thiền Tử thức tỉnh, lại không có ai đùa giỡn hắn.

-Ta mới không thèm đi đùa giỡn người khác.

Tiểu Ngọc xẩu hổ trốn ở sau lưng Hằng Nga.

Tần Thọ cười nói:

-Ngươi không đi cũng được, có điều đến lúc đó ngươi bảo đem đồ chơi đảo thuốc kia cho ta mượn, ta đi cho hắn vui vẻ một chút.

Tiểu Ngọc trừng to mắt, hiển nhiên là không hiểu Tần Thọ đang nói cái gì, có điểu mượn đảo dược xử thì nàng nghe hiểu, thế là hung hăng gật đầu, khiến hai cái lỗ tai lớn lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ đáng yêu.

Giới thiệu xong, Tiểu Ngọc đi tìm Nguyệt Thiềm.

Tần Thọ đóng cửa lớn lại, hít sâu một hơi, hét lớn:

-Oa ha ha ha… Rốt cuộc thì lão tử cũng về rồi! Thoải mái! Dễ chịu! Đây mới là nhà mà!

Sau đó Tần Thọ giống như là bị điên, chạy quanh sân, vọt lên vọt xuống, cuối cùng thì chui vào trong khuê phòng Hằng Nga, lăn lộn trên giường, vừa lên vừa kêu:

-Dễ chịu, dễ chịu…

Hằng Nga không nói gì, chỉ lẳng lặng, cười khanh khách nhìn Tần Thọ lăn lộn.

Lăn lộn xong, Hằng Nga đi phòng bếp cầm một ít bánh ngọt ra, để lên bàn nói:

-Khoảng thời gian em không có ở dây, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Thế là học một chút tay nghề với Thực Thần, em nếm thử đi.

Tần Thọ đưa tay ra lấy theo bản năng, kết quả nghe xong thì cảm thấy không đúng lắm!

Tần Thọ hỏi:

-Nàng học với ai?

Hằng Nga nói:

-Thực Thần.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Tên kia chịu dạy nàng làm đồ ăn?

Hằng Nga dùng một ngón tay đặt lên môi dưới ở miệng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

-Ta cũng không biết, dù sao ta đụng phải hắn ở Thiên Dung Thành một lần. Hắn nói mùi hoa quế trên người ta rất đặc biệt, rất thích hợp làm đồ ăn. Sau đó ta hỏi hắn làm thế nào, hắn liền dạy ta.

Tần Thọ sờ lên cái cằm, rất sớm trước kia hắn đã biết Thực Thần và Trù Thần không phải là cùng một người, mà là sư huynh đệ.

Lý niệm phòng bếp của hai người hoàn toàn khác biệt, Trù Thần thích làm đồ ăn cùng chia sẻ; còn Thực Thần là ưa thích nghiên cứu, nhưng lại không thích mỗi ngày đều làm đồ ăn.

Trù Thần mở một quán cơm kiếm tiền, còn Thực Thần thì ngồi trong nhà mân mê, những thứ làm ra, xưa nay không bán, mình không ăn thì trực tiếp chia cho hạ nhân ăn.

Một người tính tình cổ quái như thế bỗng nhiên chủ động dạy Hằng Nga làm đồ ăn? Khả năng này?

Nếu không phải là biết tính tình Thực Thần, trong đầu của hắn ngoại trừ làm đồ ăn, còn lại nhìn cái gì cũng giống như nguyên liệu nấu ăn, thì hắn thật sự hoài nghi Thực Thần là coi trọng sắc đẹp của Hằng Nga.

Không phải coi trọng sắc đẹp, lại có thái độ khác thường.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, bắt đầu cân nhắc.

Bánh ngọt tan vào trong miệng, mùi hoa quế không nồng không nhạt, vừa vặn vây quanh tất cả vị giác, cảm giác vô cùng thoải mái…

Tần Thọ không thể không tán thưởng một tiếng:

-Ăn rất ngon, so với ta làm còn ngon hơn…

Nói đến đây, Tần Thọ vỗ đùi nói:

-Ôi đệch, ta biết rồi!

Hằng Nga tò mò hỏi:

-Em biết cái gì rồi?

Tần Thọ nói:

-Ta biết vì sao Thực Thần dạy nàng làm đồ ăn, chắc chắn là lão gia hỏa kia biết ta là đồ đệ của Trù Thần rồi biết quan hệ của ta và nàng. Trù Thần dạy ta làm đồ ăn, hắn dạy nàng, hắn đây là đang gián tiếp đọ sức trù nghệ với Trù Thần! Năm đó hắn bại bởi Trù Thần, không thắng không trở lại, đây là dự định trên tay đồ đệ thắng trở về!

Hằng Nga ngạc nhiên, sau đó cười nói:

-Vậy em nói xem ta thắng hay là không thắng đây?

Tần Thọ cười nói:

-Đương nhiên là thắng.

Hằng Nga không hiểu hỏi:

-Đây chẳng phải là tương đương với sư phụ em thua sao?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Sư phụ ta? Sư phụ ta căn bản không để ý những thứ này… tâm hắn rộng lắm.

Hằng Nga chẹp chẹp miệng nói:

-Thật?

Tần Thọ kiên định không thay đổi, gật đầu, chỉ là không đến mấy ngày sau, con thỏ bị Trù Thần cầm môi múc cơm đuổi quanh ba đầu đường phố….

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đương nhiên là thật. Đúng rồi, bên kia thế nào? Hai bên hòa hảo rồi à?

Hằng Nga nói:

-Sau khi trở về thì Trùng Bát liền đi tìm Văn Khúc Tin Quân nói chuyện này, cụ thể thế nào thì không rõ lắm.

Tần Thọ gật gật đầu, sau đó lại gần hỏi:

-Cha của Mộc Đầu thật sự là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế à?

Hằng Nga lắc đầu nói:

-Ta cũng không rõ lắm, ngươi có muốn ta đi hỏi thử một chút không?

Tần Thọ sờ sờ cằm nói:

-Được rồi, ngày mai hãy hỏi. Đúng rồi, sau khi nàng trở về thì không ai đến tìm nàng gây phiền phức đó chứ. Không cần biết là yêu tộc Thiên Đình, hay là nhân tộc Thiên Đình, ai khi dễ nàng, nàng nói với ta, bây giờ ta sẽ cầm vũ khí đi đánh hắn.

Tần Thọ bây giờ cực kỳ mạnh, thực lực đã là đỉnh cấp Đại La Kim Tiên.

Quan trọng nhất chính là, phía trên còn có người.

Hằng Nga hé miệng cười nói:

-Biết mặt mũi của em lớn rồi, sau khi ta trở về, không có người nào đến quấy rầy ta. Chỉ là có một chút tạp binh của kính đen từng tới, có điều Mèo Béo, Lão Lô và Nguyệt Thiềm đều ở đây, lại thêm thủy quân của Thiên Bồng đặt ở xung quanh, đối phó bọn chúng cũng cực kỳ nhẹ nhõm.

Lúc này Tần Thọ mới an tâm, sau đó hỏi:

-Bọn Lão Lô, Mèo Béo không đi à? Toàn ở chỗ này?

Hằng Nga gật đầu nói:

-Ừm.

Trong lòng Tần Thọ lập tức thấy ấm áp, hắn biết, hai người này ở lại, đến tám phần là giúp hắn chiếu cố Hằng Nga.

Có huynh đệ như thế, sao có thể không vui vẻ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận