Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 698: Vẫn phải dựa vào răng của thỏ gia ta



Chương 698: Vẫn phải dựa vào răng của thỏ gia ta





Thanh Đồng Long nghe nói như thế, cũng sợ run cả người, cười khan một tiếng, hành lễ với Hoàng Phi Hổ nói:

-Tiểu long còn vị thành niên, chưa từng đánh trận, sợ hỏng chuyện tốt của đại đế.

Tần Thọ nghe xong, trên trán cũng là một mảnh vạch đen, quả nhiên tên cháu trai này có thể động!

Tần Thọ nhịn không được len lén hỏi Khôi Tam:

-Ngươi móc ra cho hắn từ lúc nào?

Khôi Tam nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

-Lúc ở Phật Sơn, có lúc trời tối ta ra ngoài, cũng không biết hắn làm thế nào, dù sao thì ta nhìn thấy hắn vểnh mông cúi đầu trên mặt đất tìm thứ gì. Một lát sau, hắn tìm được Tức Long Châu, sau đó lén lút nhìn chung quanh, sau nữa lại nhét hạt châu vào trong miệng.

-Ta nhìn thấy, cảm thấy cái này có vấn đề. Thế là ta hô to một tiếng, sau đó hình như hắn bị hù dọa, lập tức nhét hạt châu vào trong cổ họng rồi bị mắc kẹt... Ta giúp hắn móc nửa ngày mới móc đi ra. Hắn nói thả Tức Long Châu vào trong miệng có thể trấn áp rồng, nhưng nếu như là vào trong bụng thì chính là kịch độc, hắn thật sự sẽ chết.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Ngươi là quên đi lúc hắn truy sát chúng ta rồi à? Ngươi đây là điển hình vết sẹo liền là quên đau, quay đầu hắn mà ăn ngươi, thỏ gia ta cũng không cứu ngươi!

Khôi Tam gãi gãi đầu, thật thà cười nói:

-Đầu to không phải người như vậy, hắn nói cùng chúng ta lăn lộn lấy được nhiều chỗ tốt lắm, dứt khoát tiếp tục đi theo chúng ta được rồi.

Tần Thọ không tin, loại chuyện hoang đường này chỉ có thể lừa gạt được tên ngốc Khôi Tam mà thôi.

Lúc này, Thanh Đồng Long bỗng nhiên nghiêng đầu lại, nói:

-Con thỏ, trước đó ra tay với các ngươi, đó là bị người nhờ vả. Về sau theo ngươi đi Địa Phủ, xông Minh Hà, lên Phật Sơn, ta phát hiện mặc dù ta không biết ngươi là cái thứ gì. Nhưng là ta biết ta không thể trêu vào ngươi, cho nên nếu như có thể mà nói, chúng ta không tính toán chuyện trước đó nữa được không?

Tần Thọ nhìn nhìn Hắc Na Tra ở bên ngoài và sáu con hỏa long đang cuộn trên Thái Sơn, cùng ba con hỏa long khác đang bay từ đằng xa đang tới, cảm thán nói:

-Tính toán hay không thì có cái gì dùng? Còn không phải đều phải chết?

Lúc này Hoàng Phi Hổ nói:

-Con thỏ, nếu ngươi chịu giúp ta, ta cam đoan ngươi không chết được.

Tần Thọ nghe xong, nhãn tình sáng lên, hỏi:

-Thật?

Hoàng Phi Hổ gật đầu.

Tần Thọ vội vàng nói tiếp:

-Vậy ngươi mau nói đi, ngươi nhìn xem tất cả mọi người đều rất nóng lòng.

Hoàng Phi Hổ xem như phát hiện, cái này con thỏ trước mắt này hoàn toàn không biết da mặt là cái thứ gì. Có điều Hoàng Phi Hổ cũng đã hiểu, con thỏ này chịu chạy tới vì cứu Na Tra, nhân phẩm cũng cũng không tính là quá kém, chí ít còn có thể cứu.

Thế là Hoàng Phi Hổ nói:

-Con thỏ, chuyện rất đơn giản, một lát nữa ta ngăn chặn Na Tra, đồng thời đưa ngươi đến biên giới chỗ Cửu Long Thần Hỏa Tráo, sau đó ngươi nghĩ biện pháp ra ngoài. Ra đến bên ngoài, ngươi đi tìm Trấn Nguyên Tử đại tiên đến đây tương trợ. Đây là lệnh bài của ta, hắn thấy được là cái gì cũng hiểu.

Trong khi nói chuyện, Hoàng Phi Hổ ném một tấm lệnh bài cho Tần Thọ, Tần Thọ tiếp lấy nhìn một chút, phía trên là hình ảnh núi Thái Sơn, mặt sau thì là một võ tướng cưỡi ngũ sắc Thần Ngưu, xem ra hẳn là bản thân Hoàng Phi Hổ.

Tần Thọ cẩn thận cất kỹ, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, hỏi:

-Đại đế, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi nói ngươi đưa chúng ta đến biên giới Cửu Long Thần Hỏa Tráo, là bên trong hay là bên ngoài?

Hoàng Phi Hổ đương nhiên mà nói:

-Đương nhiên là bên trong, nếu là có thể ra ngoài, ta còn nói nhảm với ngươi làm gì chứ?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Có thể ra ngoài, ta còn tới tìm ngươi sao?

Hoàng Phi Hổ mặc kệ nhiều như vậy nói:

-Dù sao ngươi tự nghĩ biện pháp đi, ta đưa ngươi đi.

Tần Thọ vội vàng kêu lên:

-Đợi chút đã!

Hoàng Phi Hổ nói:

-Còn có chuyện gì?

Tần Thọ nói:

-Chuyện ra ngoài thì ta có thể tự nghĩ biện pháp. Có điều, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.

Hoàng Phi Hổ nói:

-Nói.

Tần Thọ nói:

-Ta thật biết một cách hầm thịt bò, ăn cực kỳ ngon...

-Cút!

Hoàng Phi Hổ nghe xong, tròng mắt trừng một cái, vung tay lên, một tia thanh quang rơi xuống!

Sau một khắc, Tần Thọ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời nơi xa gầm lên giận dữ vang lên:

-Còn muốn đùa nghịch thủ đoạn?!

Tiếp đó nghe thấy Hoàng Phi Hổ hét lớn một tiếng:

-Đối thủ của ngươi là ta!

Sau đó liền là từng đợt tiếng vang kịch liệt!

Chờ Tần Thọ đứng vững vàng, lúc này mới phát hiện, hắn đã đứng ở bên cạnh một bức tường ánh sáng màu đỏ lửa!

Lý Trinh Anh nói:

-Thỏ Thỏ, làm sao bây giờ?

Tần Thọ mắng:

-Hoàng Phi Hổ, tên khốn nhà ngươi, ngươi ngược lại là đưa phật đưa lên tây phương đi! Ngươi thật đúng là đưa chúng ta đến bên cạnh biên giới Cửu Long Thần Hỏa Tráo à? Ngươi là cái thứ cặn bã của cặn bã!

Lúc này giọng nói của Hoàng Phi Hổ truyền đến:

-Thật có lỗi, năng lực của ta có hạn, không phá nổi Cửu Long Thần Hỏa Tráo, cho nên phải dựa vào chính các ngươi rồi.

Tần Thọ, Lý Trinh Anh, Trung Sơn đạo nhân, Thanh Đồng Long, Khôi Tam tập thể bó tay rồi, Tần Thọ không chút khách khí quay đầu dựng thẳng một ngón giữa lên về phía Thái Sơn, liền muốn mắng một tiếng mẹ.

Kết quả là Tần Thọ nhìn thấy một con hỏa long đang bay từ trên Thái Sơn ra, mục tiêu rõ ràng là bọn hắn!

-Thỏ Thỏ, hỏa long đến rồi! - Lý Trinh Anh giật nảy mình, vội vàng kêu lên.

Khôi Tam hét:

-Con thỏ, chúng ta chạy đi.

Trung Sơn đạo nhân cũng nức nở nói:

-Cửu Long Thần Hỏa Tráo bên trong lớn như vậy, thật sự bị để mắt tới thì chạy chỗ nào đây?

Thanh Đồng Long nói:

-Vậy thì liều đi...

-Mấy người các ngươi nói xong chưa? Nói xong thì đi nhanh lên. - Đúng lúc này, giọng nói của Tần Thọ vang lên.

Bốn người sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con thỏ đã đứng ở bên ngoài Cửu Long Thần Hỏa Tráo!

-Thỏ Thỏ... Ngươi? - Trên mặt Lý Trinh Anh tràn đầy vẻ không dám tin, trợn to mắt nhìn lỗ hổng nham nhở trên Cửu Long Thần Hỏa Tráo, chỉ thấy cái lỗ hổng lớn đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phi tốc khép lại, hiển nhiên, đây chỉ là một thông đạo tạm thời.

Chỉ có duy nhất Khôi Tam là không nghĩ quá nhiều, cúi đầu xuống bò qua, sau đó ha ha cười nói:

-Thật sự có thể đi ra này, ha ha ha...

Lý Trinh Anh cũng gấp gáp bò theo ra ngoài.

Trung Sơn đạo nhân dụi dụi con mắt, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, chờ tới lúc hắn muốn bò thì lỗ hổng đã sắp khép lại làm cho Trung Sơn đạo nhân gấp đến muốn khóc, lập tức vội vàng kêu lên:

-Thỏ gia, cứu mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận