Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 403: Cứ làm đi (Trung)


Chương 403: Cứ làm đi (Trung)





Cuộc đời của Bình Đầu Ca kỳ thật rất đơn giản, bọn hắn không đánh nhau tại chỗ vậy thì nhất định phải đánh nhau trên đường, trong cuộc sống của bọn hắn căn bản không có bằng hữu, chỉ cần là có chuyện gì, cứ đánh một trận trước rồi lại nói!

Tôn chỉ của bọn hắn là hoặc ngươi giết ta không thì ta giết ngươi!

Bình Đầu Ca ở trên thảo nguyên Châu Phi là một đám dùng lưỡi độc đuổi chiếm địa bàn của bầy sư tử.

Đương nhiên vờ trâu bò thì thường bị sét đánh, một con lửng Bình Đầu Ca cao một mét một mình đấu một bầy sư tử, đây tuyệt đối là gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ vừa đi lập tức trở thành bữa tối.

Đây cũng không phải giả, Tần Thọ nhớ đã từng xem một bộ phim tài liệu, Bình Đầu Ca đang điên cuồng đào một cái hố bên mép hàng rào kẽm gai trong vườn bách thú!

Lời giải thích vào thời điểm đó là do con sư tử bên cạnh liếc nhìn hắn một cái thế là con lửng này quyết định đào một cái hố đánh qua...

Đây chính là Bình Đầu Ca, một tên điên thực sự cả đời không biết sợ là gì.

Nhưng mà Tần Thọ luôn cảm thấy, tộc Bình Đầu Ca sớm muộn cũng sẽ tự khiến mình thành động vật được bảo vệ…

Ngay khi Tần Thọ đang nghĩ lung tung liền nghe thấy Bình Đầu Ca ở bên dưới đột nhiên chỉ vào Tần Thọ quát:

-Ngươi đang nhìn cái gì?

Tần Thọ là loại người nào? Một kẻ gây rối đánh nhau từ nhỏ đến lớn!

Giờ là gậy quấy phân số một trên Thiên Đình! Tính khí có chút bướng bỉnh của hắn lập tức bốc cháy, theo bản năng muốn đáp lại một câu:

-Nhìn ngươi thì thế nào?

Kết quả còn chưa kịp nói ra lời đã nghe nam tử cưỡi hổ trước mặt hừ lạnh:

-Nhìn ngươi, ngươi có thể làm gì?

Tần Thọ sững sờ, trong lòng tự nhủ, đầu năm nay ngay cả khiêu khích cũng có người chủ động sao?

Nam tử vừa mới mở miệng, những người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng nhanh chóng tan tác như chim muông...

Tần Thọ nghe thấy trong đám người có một giọng nói quen thuộc vang lên:

-Sơn Dã Tiên ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Gia hỏa đầu lông trắng kia cũng không nói chuyện với ngươi.

Sau đó lại một giọng nói quen thuộc khác vang lên:

-Suỵt… nhỏ tiếng chút, không phải ta trốn khỏi gia hỏa Bình Đầu lông trắng kia mà là trốn gia hỏa cưỡi hổ!

-Trốn hắn ta?

Một giọng nói quen thuộc khác vang lên.

Tần Thọ nghe thấy tiếng nhìn sang liền thấy ba khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp đang trốn trong đám đông, Vân Không chân nhân, Liễu Chân Quân, Sơn Dã Tiên!

Tần Thọ nhướng mày đang định tiến lên, sau đó nghĩ lại liền từ bỏ trốn ở một bên nghe ngóng.

Cái đầu nhỏ của Tần Thọ trốn ở trong đám người, chỉ cần mọi người không cúi đầu nhìn, căn bản không nhìn thấy con thỏ này.

Chỉ nghe Sơn Dã Tiên hạ giọng:

-Gia hỏa cưỡi hổ kia không phải người bình thường, là một Độc Xà Tinh ngũ sắc, tinh thông sử dụng mọi loại độc dược, được mệnh danh là Độc Diêm Vương. Gia hỏa này cũng không phải là thứ tốt lành gì, hạ độc căn bản không nhìn đối tượng mà là xem tâm tình. Nếu như tâm tình không tốt, hắn chẳng thèm xem ngươi là ai, hạ độc chết rồi lại nói!

-Hơn nữa... Bình Đầu Ca kia cũng không phải người tốt! Những gia hỏa xui xẻo dưới kia chỉ tiến lại gần hắn một chút khi đi ngang qua, vậy mà gia hỏa này trực tiếp xông lên đánh, vừa đánh vừa hét, "cho các ngươi cao hơn ta…"

-Tóm lại, là hai luồng sấm sét, cách xa bọn chúng một chút.

Tần Thọ nghe xong nhếch miệng cười, quả nhiên, Bình Đầu Ca này đánh nhau căn bản chính là không nói đạo lý!

Chẳng qua con hàng Độc Diêm Vương này cũng không phải người hiền lành, xem ra trận chiến này có kịch hay để xem.

-Độc Diêm Vương, ta biết, gia hỏa này cũng không phải là Tán Tiên bình thường, gia tộc bọn họ được xưng là Độc Vương gia tộc ở Miêu Cương. Hai đại gia tộc cổ độc ở Miêu Cương chia đều thiên hạ, mà hắn là độc đinh của Độc gia, từ nhỏ đến lớn nhận ngàn vạn sủng ái. Nghe nói vì sự an toàn của hắn mà Độc gia giấu đầy các loại độc dược có thể sát thần thí tiên trên khắp cơ thể hắn, nhất là cái gọi là Mộng Yểm Độc kia càng được mệnh danh là ngửi một lần ngủ đến chết.

-Xuất thân như vậy, gia sản như vậy… Ai dám trêu chọc hắn?

Vân Không chân nhân vỗ trán một cái bừng tỉnh đại ngộ.

Sơn Dã Tiên nói:

-Đúng vậy, chính là gia hỏa này, thái tử Độc Diêm Vương của Độc gia.

Tần Thọ nghe thấy lời này, trong lòng khắc sâu hiểu biết về Độc Diêm Vương kia, nhưng mà Tần Thọ còn chưa kịp suy nghĩ gì liền nghe thấy bên dưới có tiếng quát:

-Xuống đây cho ta!

Tần Thọ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bình Đầu Ca xông lên, bay lên không trung nhào về phía Độc Diêm Vương!

Độc Diêm Vương cười lạnh một tiếng:

-Thứ không biết sống chết!

Độc Diêm Vương búng ngón tay, một viên độc bay ra, viên độc nổ tung trên không trung, hóa thành khí độc trên bầu trời!

Mà Bình Đầu Ca kia giống như kẻ lỗ mãng, rõ ràng sương mù độc chắn ở phía trước, vậy mà hắn lại không tránh không né, xông thẳng vào!

-Tiểu yêu Bình Đầu Ca quá không hiểu biết, đây chính là Di La Chướng ngũ sắc, vậy mà hắn cũng dám xông vào? Tiên nhân đụng vào liền chết ngay lập tức! Hắn đây là ngại mình sống lâu quá sao? - Sơn Dã Tiên cau mày nói.

-Chưa hẳn.

Lúc này một giọng nói vang lên.

Sơn Dã Tiên, Vân Không chân nhân, Liễu Chân Quân nghe thấy tiếng nói quen thuộc này theo bản năng rùng mình một cái, đột nhiên quay đầu lại vặn vừa nhìn thấy con thỏ mà bọn họ không biết đánh giá như thế nào!

Chán ghét sao? Con thỏ chết tiệt này lấy ra kinh văn làm cho bọn họ được ích lợi không nhỏ, nhất là Sơn Dã Tiên trực tiếp đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, Vân Không chân nhân và Liễu Chân Quân cũng sắp đột phá. Đây có thể nói là đại ân!

Nhưng thích thì sao? Con thỏ chết tiệt này có vẻ như một kẻ bẫy người chuyên nghiệp! Ở cùng với hắn, ba người luôn cảm thấy lúc nào cũng có thể bị con thỏ chết tiệt này bẫy!

Nhưng mà đã gặp mặt, ba người cũng không tiện giả bộ như không thấy, nhao nhao chào hỏi, đồng thời hỏi:

-Cái gì chưa hẳn?

Tần Thọ còn chưa lên tiếng, bên kia đã có kết quả, Bình Đầu Ca xông ra khỏi sương độc, lập tức xông tới trước mặt Độc Diêm Vương!

Độc Diêm Vương phản ứng cũng rất nhanh, sư tử dưới hông gầm lên, đột nhiên xuất ra một cái khiên hình đầu sư tử, ý đồ muốn ngăn cản Bình Đầu Ca!

Kết quả Bình Đầu Ca đấm một chưởng tới, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, giống như đồng sắt vỡ nát bị búa đập vào, khiên đầu sư tử lập tức bị đánh bay ra ngoài!

-Tránh ra!

Độc Cô Tuyệt kêu lên, nhưng mà Bình Đầu Ca này lại lập tức lao về phía Độc Diêm Vương, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau!

Bình Đầu Ca cười nói:

-Nghe nói ngươi rất ngông cuồng?

Trán Độc Diêm Vương đầy mồ hôi lạnh…

Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, Vân Không chân nhân giơ ngón tay cái với Tần Thọ nói:

-Con thỏ, lợi hại! Làm sao ngươi biết Bình Đầu Ca sẽ không có việc gì? Ta cũng không thấy hắn sử dụng bất kỳ pháp bảo hay ăn giải độc đan gì?

Tần Thọ cười không nói nhưng trong lòng rất kinh ngạc, trước đó hắn nói chưa hẳn đó là bởi vì Tần Thọ biết rất rõ Bình Đầu Ca trên Địa Cầu nổi tiếng da dày thị béo! Mà lại vô cùng vô liêm sỉ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận