Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 679: Ngoan



Chương 679: Ngoan





Cái đồ đần này dường như cũng hiểu rõ, đây là đang ở nhà người ta rồi đánh con của họ, cho dù là cười cũng không thể quá phách lối. Thế là một gương mặt đỏ bừng lên, phồng má, miệng đóng chặt, nhịn không được khục khục khục phun ra từng ngụm khí, sau đó phá ra từng tiếng âm thanh cổ quái hắc… hắc hắc.

Hiển nhiên, Khôi Tam nhìn thấy chuyện Tần Thọ giúp hắn đánh người, hết sức cao hứng, nhìn Tần Thọ với ánh mắt giống như là hắn nhìn đại ca ngốc, tràn đầy sùng bái.

Tần Thọ cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, được người khác sùng bái lại có loại cảm giác bị vũ nhục. Hắn cũng biết, không thể giống như kẻ ngu đi so đo, thế là quay người nói với Địa Tàng Vương Bồ Tát:

-Bồ Tát, lúc chúng ta đi học, chính là mọi người có thể tùy ý ngồi. Đến đây, Khôi Tam có chút không quen… Nếu như ở chỗ các ngươi nhất định người cao phải ngồi đằng sau, vậy thì ta liền để hắn về phía sau ngồi là được rồi.

Địa Tàng Vương Bồ Tát lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi:

-Ồ? Các ngươi ở Văn Khúc Cung cũng là nghe giảng bài như thế?

Lời này vừa nói ra, tất cả đám người bốn phía đều kinh hô lên…

-Văn Khúc Cung? Vậy mà bọn họ lại đến từ Văn Khúc Cung? Là đệ tử của Văn Khúc tinh quân?

Mọi người không khỏi kinh hô.

Muốn nói giảng đạo, đương như là Địa Tàng Vương Bồ Tát tốt hơn so với Văn Khúc tinh quân. Nhưng mà muốn nói đến giảng lễ pháp, giảng học thức, Văn Khúc tinh quân tuyệt đối là đệ nhất đương thời! Không có người nào không phục!

Mà đứa bé đầu to trước đó phê phán hành vi của Văn Khúc tinh quân, chính là giống như phê phán Như Lai Phật Tổ niệm sai một cái tiểu sa di, là thứ vô cùng hoang đường. Nhưng mà, mọi người hoàn toàn cảm thấy Khôi Tam làm ra chuyện này cực kỳ thiếu khuyết lễ pháp, thế là từng người đều nhìn về phía Tần Thọ, dường như muốn hỏi đáp án.

Đứa bé đầu to càng là bị đánh thức ngồi dậy, kêu lên:

-Không thể nào! Văn Khúc tinh quân há có thể không biết cái lễ pháp cơ bản nhất này?

Tần Thọ cũng không để ý đến hắn, cười ha hả với Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Ta học ít, nghe cũng ít. Có điều ta nghe tiên sinh nói qua, lễ pháp ở chỗ tâm không ở chỗ hình. Huống hồ, dạy học là tùy người mà khác nhau, tùy theo khả năng tới đâu mà dạy, mà không phải nồi lớn hầm loạn, mặc kệ đó là thứ gì. Nói câu không dễ nghe, nếu như tất cả mọi người là người bình thường, Khôi Tam ngồi ở đây, hoàn toàn chính xác cản ánh mắt của các ngươi. Nhưng mà các ngươi là người bình thường à?

Đám người yên lặng…

Tần Thọ tiếp tục nói:

-Ta cũng không tin, nếu như các ngươi thật sự muốn nhìn, thật sự muốn học, đừng nói một Khôi Tam, cho dù là cả một ngọn núi cản ở phía trước, các ngươi vẫn sẽ có biện pháp nhìn thấy, nghe được, học được. Nếu như các ngươi không muốn học, cho dù là ngồi phía trước như ta, đoán chừng các ngươi cũng không nghe được, không nhìn được.

Đám người trầm mặc.

Đứa bé đầu to không có lên tiếng, bởi vì Tần Thọ cũng không phải là cố tình gây sự. Mặc dù bọn họ đều là trẻ con, nhưng mà bọn họ cũng không phải là những đứa trẻ bình thường, chính là thiên tài được tuyển ra trong ức vạn người, từng người đều có căn cốt kỳ giai, tu đạo từ thuở nhỏ, lục thức thông minh, thần hồn cường đại. Phi thiên độn địa có chút khó, nhưng mà đằng vân giá vũ thì vẫn được. Huống chi, Địa Tàng Vương Bồ Tát giảng bài đều là giảng bằng miệng, cũng sẽ không viết thứ gì. Có ngồi phía trước để nhìn được hay không, kỳ thật căn bản không quan trọng…

Cho nên, Khôi Tam ngồi phía trước, cũng thật sự không thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Lúc này, Tần Thọ lại nói:

-Các ngươi tức giận với chúng ta, đơn giản là nhìn chúng ta khó chịu mà thôi. Một người xuất gia mà lòng dạ lại nhỏ nhen như vậy, còn gia cái rắm à! Ta cảm thấy học viên của Minh Hà lưu manh sát vách càng thích hợp với các ngươi hơn, nhìn ai không vừa mắt trực tiếp đi lên giết chết là được rồi. Nếu như các ngươi cảm thấy đề nghị của ta cũng không tệ lắm, lúc về tìm ta, ta viết cho các ngươi thư đề cử, các ngươi trực tiếp đi tìm Minh Hà lão tổ là được rồi.

Một đám trẻ con vẻ mặt mơ hồ nhìn Tần Thọ, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi… Tròng mắt từng người đều là tràn đầy hiếu kỳ và kích động nhỏ.

Nhìn ra được, bên trong đám hài tử này có người động tâm…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn, biết là không thể nói thêm lời nào nữa, nếu không phật đường này của hắn đảo mắt liền biến thành phân hiệu của Minh Hà mất.

Thế là Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Con thỏ, chẳng lẽ ngươi không sai sao?

Tần Thọ nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, đồng thời đá một cước vào Khôi Tam nói:

-Đứng lên!

Đồ đần đang cười trộm, nghe xong, nhanh chóng nghe lời đứng lên, sau đó xắn tay áo hỏi:

-Con thỏ, bây giờ chúng ta đánh ai?

Mặt Tần Thọ lập tức đen lại… Trong lòng tự nhủ: con mẹ nó ta muốn đánh ngươi! Còn ngại chuyện chưa đủ lớn đúng không?

Những người khác đã nhìn ta, Khôi Tam là một kẻ ngu. Thế là mọi người giống như là không cùng kiến thức với kẻ ngu, sau đó đem tất cả lửa giận đều nhìn về phía Tần Thọ!

Vẻ mặt Tần Thọ ủy khuất, trong lòng cực kỳ thống khổ, giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy hắn bây giờ không phải là hắn, con mẹ nó đúng là đi ra từ bên trong lò than mà, đi đến chỗ nào cũng phải cõng theo một cái nồi lớn!

Tần Thọ trừng mắt liếc Khôi Tam nói:

-Im miệng!

Hai tay Khôi Tam lập tức che miệng, sau đó đôi mắt to gian xảo nhìn Tần Thọ, tròng mắt thỉnh thoảng nhìn sang đứa bé đầu to, giống như đang nói: "Ta hiểu, len lén đánh!"

Tần Thọ hoàn toàn bó tay, hít sâu một hơi, nói:

-Quay người!

Khôi Tam nghe lời quay người.

Tần Thọ nói:

-Xin lỗi!

Khôi Tam sững sờ, vung hai tay liền muốn nói gì, kết quả bị ánh mắt Tần Thọ trừng đến một chữ cũng không dám nói, thành thành thật thật khom mình hành lễ, không tình nguyện nói với tất cả học sinh, bao gồm cả đứa bé đầu to:

-Xin lỗi.

Tần Thọ xoay người lại, nói với Địa Tàng Vương Bồ Tát:

-Xin lỗi.

Khôi Tam ồm ồm nói:

-Xin lỗi.

Tần Thọ nói:

-Ngồi.

Sau đó Khôi Tam liền ngồi xuống.

Tầm Hương nhìn thấy, thổi phù một tiếng bật cười:

-Cái xin lỗi này của ngươi có phải là quá không có thành ý không? Người ta đều đã nói tiếp nhận đâu, ngươi đã ngồi xuống rồi.

Tần Thọ cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Địa Tàng Vương Bồ Tát.

Địa Tàng Vương Bồ Tát lại cười:

-Thế này là xong rồi?

Tần Thọ chỉ vào Khôi Tam nói:

-Hắn là một kẻ ngu.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Thế thì làm sao?

Tần Thọ nói:

-Ngươi sẽ không thật cùng một kẻ ngu không bỏ qua đó chứ?

Địa Tàng Vương Bồ Tát không còn gì để nói, sau đó nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận