Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 349: Người của tổ chức Nguyệt Cung


Chương 349: Người của tổ chức Nguyệt Cung





Lần đầu tiên Tôn Vô mở miệng giải thích:

-Ngươi lý giải sai rồi, gà chó lên trời là bởi vì khi một người đắc đạo, tiên khí rót vào cơ thể, sau khi hóa thành, cơ thể tiên nhân sẽ còn sót lại năng lượng, những năng lượng này khuếch tán ra ảnh hưởng gà chó bên người, bọn chúng sẽ mở ra linh trí, đạp lên con đường đại đạo. Nếu có con cháu ở bên cạnh cũng sẽ tăng thể chất, từ đó tu hành tiến triển cực nhanh mà không phải trực tiếp phi thăng.

Tần Thọ yên lặng...

Đúng lúc này, Tôn Vô như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua phương xa nói:

-Bên ngoài Thiên Môn không thuộc quyền quản lý của ta.

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên cười nói:

-Bạn chí cốt! Chẳng qua bọn họ có thể thông qua Tam Tiên Lộ không?

Tôn Vô không nói chuyện chỉ ném cho Tần Thọ một khối đá, sau đó nhắm mắt không lên tiếng.

Trong nháy mắt Tần Thọ đã hiểu, vội vàng cảm ơn một tiếng vui vẻ bừng bừng chạy.

Quả nhiên, sau khi có tảng đá kia, chiến thuyền bị bạch quang trên đá tản ra bao phủ, che chở một thuyền người bình an đi tới ngoài Đông Thiên Môn.

Tần Thọ mặt dạn mày dày đi lên nói:

-Tôn Vô đại ca, cái truyền tống trận kia.

-Thiên Đình không cho phép người ngoài đi vào.

Tôn Vô lạnh lùng nói.

Tần Thọ hiểu ngay lập tức, khom người nói cảm ơn, sau đó gọi mọi người vọt vào cửa Đông Thiên Môn, mở truyền tống trận liền chạy.

Tôn Vô thấy như vậy lại lần nữa nhắm mắt lại, không nhúc nhích giống như tượng đá thiên cổ vạn năm không thay đổi.

Bạch quang lóe lên, Tần Thọ mang theo một đám hải tộc tinh quái xông tới Nam Thiên Môn!

Bên ngoài Nam Thiên Môn, Cự Linh Thần thẳng eo giống như một tôn chiến thần đứng ở nơi đó, hai mắt nhìn về phía trước, bày ra đủ uy nghiêm!

Lúc này, có người đi tới thấp giọng nói:

-Tướng quân, vừa rồi thỏ gia mang theo một đám hải tộc không phải tiên nhân ngồi truyền tống trận đi đến đây.

Pằng!

Cự Linh Thần một tay đập bay tướng canh giữ trên mặt đất nổi giận nói:

-Ánh mắt ngươi quá tốt hay là ánh mắt bản thần quá kém? Ta không thấy, sao ngươi thấy được?

Tướng canh giữ kia nghe xong, lập tức hiểu rõ ý Cự Linh Thần, vội vàng gật đầu nói:

-Đúng đúng đúng, không thấy, ta vừa mới hoa mắt.

-Ta nói với nhãn lực của ta, trên đời này không ai có thể chạy loạn dưới mí mắt ta.

Cự Linh Thần đang nói chuyện, một con cóc tinh chạy tới dưới lòng bàn chân Cự Linh Thần, nhặt một chiếc giày rồi quay người chạy.

Cự Linh Thần liếc nhìn vội ho một tiếng nói:

-Không thấy!

Tướng canh giữ, binh sĩ đi theo ngẩng đầu nói:

-Không thấy!

...

Cùng lúc đó, một chiếc thuyền lớn đáp xuống mặt trăng, chậm rãi đáp xuống bên ngoài Nguyệt Cung!

Trời còn sớm, Hằng Nga còn chưa có trở lại, chẳng qua Tần Thọ đã không dằn nổi vọt vào Nguyệt Cung, xem cây táo hắn trộm lớn thế nào, lại nhìn cái ổ nhỏ của mình có sạch sẽ không... Tóm lại, giống như đứa trẻ xa nhà nhiều năm nhìn thấy cái gì cũng thân thiết.

Về phần hải tộc, không có mệnh lệnh của con thỏ, đều ở trên thuyền trơ mắt nhìn...

Đồng thời mọi người cũng cảm thấy kinh ngạc.

-Trên cung trăng tại sao không có nguyên khí?

-Có, nhưng mà rất mỏng manh, còn không bằng Đông Hải.

-Hoàn toàn chính xác, ta còn tưởng rằng khắp nơi trên tiên giới đều là tiên thảo chứ.

...

-Xuỵt, nói mò gì đó? Nếu ghét bỏ bây giờ liền trở về! - Cá thòi lòi khó chịu quát lớn.

Đám người nhao nhao lắc đầu nói:

-Không phải ghét bỏ, chỉ là tò mò. Đã theo thỏ gia, đương nhiên không thể quay đầu…

-Đúng đúng đúng… lại nói, trở về rồi đi đâu? Chúng ta xem như đã đắc tội với Long Vương, trở về sợ là sẽ lập tức bị nấu.

Những người khác gật đầu theo.

-Đừng ngẩn ra đó nữa! Nhanh chóng làm việc đi! Cho các ngươi mảnh đất trống bên kia!

Tần Thọ chỉ vào một mảnh đất hoang nơi xa kêu lên.

Đám người nghe xong, lập tức vui mừng, nhao nhao nhảy xuống chiến thuyền, sau đó dưới sự dẫn đầu của Sa Khôn và Kinh Hàn móc tảng đá, cây cột, cục gạch, đầu gỗ xà ngang, mảnh ngói vân vân trong túi tu di ra...

Rất nhanh từng tòa kiến trúc ở Phong Hoa Lầu bắt đầu tái hiện ở trên mặt trăng, những hải tộc này cũng được Tần Thọ sắp xếp vào ở.

Tần Thọ vừa vung tay lên quăng một cái túi tu di cho Kinh Hàn vừa nói:

-Đây là một nghìn vạn hồng linh tinh, ngươi hãy lấy đi để giúp cho bọn họ tu luyện, khi nào dùng hết hãy nói với thỏ gia.

Tay Kinh Hàn run lên, hưng phấn nói:

-Sao thỏ gia lại cho chúng ta nhiều hồng linh tinh như vậy?

Tần Thọ nói:

-Hỏi lời vô nghĩa, các ngươi theo thỏ gia ta tới nơi mặt trăng chim không ỉa phân tới, sao có thể không tu luyện đúng không? Nguyên khí chưa đủ thì lấy linh tinh mà bổ sung. Xong việc rồi ta phải về phòng ngủ cái đây, không có việc gì thì đừng có kêu.

Nói xong Tần Thọ trở lại Nguyệt Cung, hắn vừa mới nằm lên giường liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô ồn ào, vì vậy con thỏ ghé đầu lên cửa sổ mắng to:

-Câm miệng!

Tiếng hoan hô đột nhiên dừng lại, nhưng thay vào đó là từng trận âm thanh cười trộm truyền đến...

Tần Thọ cảm thấy thật bất đắc dĩ chỉ đành lên giường đắp chăn đi ngủ.

Ở Đông Hải bảy ngày, Tần Thọ không hề chợp mắt chút nào, chỉ đơn giản là chơi suốt bảy ngày đêm! Hắn đem những món ăn có thể ăn, những món hắn cho là ngon, dễ ăn dễ uống đều nhét vào Hắc Ma Thần Hạp, chỉ chờ ngày trở về để chia sẻ cho Hằng Nga.

Vì vậy trong bảy ngày này, nếu nói hắn chơi bời, không bằng nói là thử rau, thử rượu thử tất cả mọi thứ.

Lăn qua lăn lại cả buổi nhưng không hiểu tại sao Tần Thọ vẫn không ngủ được.

Nghĩ tới lúc quay trở về sẽ được gặp Hằng Nga là trái tim hắn không ngừng đập loạn, hưng phấn khôn nguôi căn bản không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Như đi vào đường cùng, Tần Thọ đành phải đứng dậy, hắn suy nghĩ một hồi hai mắt liền sáng lên sau đó lấy ra Lò Bát Quái nói:

-Lò Bát Quái ngươi xem thử thỏ gia ta đẹp trai không?

Tần Thọ đặt một câu hỏi!

Lò Bát Quá cười ha ha nói:

-Béo!

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Ta hỏi ngươi, ta có đẹp trai không?

Lò Bát Quái lại vừa cười ha ha vừa nói:

-Đã béo thì không đẹp gì cả.

Bịch! Một cái bếp lò bị con thỏ ném ra ngoài cửa sổ, đáp xuống đất đầy nặng nề, sau đó con thỏ nhảy xuống đạp lên bếp lò nói:

-Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi liệu hồn mà lựa lời để nói.

-Người cậy áo, ngựa cậy yên.

Lò Bát Quái khổ sở nói chuyện.

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Ý của ngươi là?

Lò Bát Quái thở dài:

-Xấu xí cũng không sao ngươi ăn mặc đẹp đẽ một chút là có thể cứu lại.

Bành!

Con thỏ vừa giơ chân, một cái bếp lò đồng thời bay lên trời biến thành sao băng, tốc độ phóng cực nhanh biến đi đâu mất dạng.

Mặc dù Lò Bát Quái nói chuyện không dễ nghe nhưng Tần Thọ cũng nhận ra sự thật này.

Quê hương xa xôi của Tần Thọ có ba kỹ năng: trang điểm, làm đẹp và chỉnh sửa ảnh!

Với ba kỹ năng này, heo cũng có thể xinh đẹp như tiên, nhưng nếu dựa vào tấm ảnh của một người mà đi tìm họ thì căn bản là hai bên không biết nhau.

Trên thế giới này dung nhan đẹp giống như trong ảnh chỉnh sửa chắc là không có, nếu có cùng lắm là trang điểm.

Tần Thọ sờ sờ cái mặt lông của mình phỏng chừng dù có bao nhiêu phấn bôi lên cũng vô ích.

-Vậy thì chỉ có thể dựa vào y phục.

Tần Thọ thở dài đồng thời từ bỏ những ý nghĩ xa vời thực tế của mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận