Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 385: Ai cũng không muốn gặp!



Chương 385: Ai cũng không muốn gặp!





Ta nhìn thấy cái gì giữa dòng sông, mắt nó một mí phía dưới có thêm chút lông, phía trên là đôi tai dài không có lấy một sợi lông.

Một con thỏ trắng nõn bụ bẫm đang đứng ở đó, mắt mở to, khuôn mặt viết lên hai chữ ngốc nghếch!

-Ngọc Nhi, đừng ngạc nhiên nữa, thực ra... Dáng vẻ em thế này cũng, ha ha... rất... Ha ha... đáng yêu, ha ha...

Hằng Nga không nhịn được liên tục cười. Tần Thọ cay đắng nhìn Hằng Nga rồi nói:

-Nàng ngốc kia, nàng nói dối mà không chớp mắt, bây giờ nàng cứ tiếp tục dối trá nữa đi!

Hằng Nga cười rồi nói:

-Ta... cát bay vào mắt ta rồi, có phải không? Ha ha...

Tần Thọ cảm thấy bất lực.

Nhìn Rau Hẹ đang ngủ say, thở dài nói:

-Thôi quên đi, không cùng nàng nói nhiều nữa. Ta đi đây!

Nói xong, Tần Thọ mang theo Rau Hẹ đi thẳng vào trong Nguyệt Cung.

-Ngọc Nhi, em đi đâu vậy?

Hằng Nga nhịn cười hỏi hắn. Tần Thọ thở dài đáp:

-Còn có thể đi đâu nữa? Tìm một chỗ cho cái kẻ này nghỉ ngơi... Trước khi lông mới chưa mọc dài, đánh chết ta cũng không ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, Nguyệt Cung đóng cửa từ chối tiếp khách! Ai cũng đều không gặp! Cho dù phải chạy trốn ai ta cũng không gặp!

Hằng Nga bĩu môi cười nói:

-Nếu như Ngọc Hoàng tới, em cũng không gặp?

Tần Thọ ngập ngừng nói:

-Thánh Nhân có đến thỏ gia ta đây cũng không gặp!

Hằng Nga cười một lúc, sau đó lẳng lặng bỏ Ảnh Ấn Thạch trong tay ra, lẩm bẩm nói:

-Ta cảm thấy, có thể cười nhạo em cả một đời rồi, ha ha...

Tần Thọ rất buồn phiền, lúc trước gà tây đốt hắn, khiến hắn như biến thành con thỏ lông đen, lúc đó hắn cũng không nghĩ tới sẽ xấu hổ như vậy. Thậm chí có một khoảng thời gian, hắn còn cảm thấy lông trên người làm chiều ngang cơ thể mình dày thêm, nhưng đến giờ hắn mới hiểu ra, không có lông chính là cay đắng! Phần trần trụi không có lông này nhẵn nhụi như con chuột con vậy... Thực sự rất xấu! Cả đêm không nói nên lời, ngày hôm sau, bình minh lên...

-A!!

Một tiếng hét vô cùng chói tai vang lên khắp Nguyệt Cung! Tiếp đến, là một tiếng hét điên cuồng nữa:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi đã làm gì với ta? Ôi không! Con thỏ chết tiệt, đến y phục cũng không mặc! Ôi… Không đúng, con thỏ chết tiệt này! Ngươi đã cởi bỏ y phục, nhổ sạch hết lông rồi! Ngươi vẫn là một con người?!

Tần Thọ bưng đĩa điểm tâm sáng, bất lực nhìn Rau Hẹ đang ở trước mình toe toét cười nói:

-Đại tỷ à, ngươi cũng không nhìn trên ngươi ngươi còn lông không, là ta xuống tay? Ăn bữa sáng không? Không ăn ta sẽ vứt đi đấy!

Tần Thọ nói xong, liền muốn ném đĩa điểm tâm sáng trong tay đi. Nghe vậy, Rau Hẹ vội vàng nói:

-Đợi đã!

Nhưng mà lúc Tần Thọ đi ngang qua cửa sổ đã ném đi rồi, Rau Hẹ liền bật dậy nhảy ra ngoài... Tần Thọ thấy vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhõm nói:

-Cuối cùng cũng nhường giường cho ta rồi.

Chưa kịp hạ giọng, một tia sáng đỏ đã lao tới, chỉ kịp thấy Rau Hẹ đang ôm một đĩa vịt quay ngồi trên giường, vừa ăn vừa cầm lấy chăn của Tần Thọ lau dầu trên miệng, đồng thời nói:

-Con thỏ chết tiệt, hôm qua ngươi dám hôn ta!

Tần Thọ nói:

-Đừng nói nhảm nữa, là ta đang giúp ngươi!

Rau Hẹ tức giận đùng đùng nói:

-Nhưng mà ngươi đã hôn lên môi ta!

Tần Thọ lại nói:

-Xin thưa, chỉ là miệng đối miệng, thế nên, đây không phải là hôn, nhiều nhất chỉ là cắn.

Rau Hẹ tức giận:

-Điều này thì có gì khác biệt chứ?

Tần Thọ lại nói:

-Khác biệt quá lớn, được rồi Rau Hẹ, đừng quan tâm đến mấy điều đó nữa. Thử nói xem, hôm nay nên lấy trộm con chim nào?

Rau Hẹ bỗng nhiên tức giận trợn hai mắt lên, dùng hết sức, nhét cả xương chân gà vào miệng, gần như nghẹt thở chết!

Rau Hẹ cũng biết không cách nào cùng con thỏ chết tiệt này nói chuyện, nên dứt khoát một phát đập cái đĩa lên mặt con thỏ chết tiệt, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, trực tiếp phá không mà đi!

Tần Thọ nhìn theo bóng Rau Hẹ, quơ cái đĩa trong tay hét lên:

-Rau Hẹ, lần sau đến nhớ trả tiền đồ ăn đấy!

Ánh sáng đỏ rõ ràng có chút run rẩy, thiếu chút nữa thì mang theo sát khí đánh trở lại, có điều cuối cùng vẫn rời đi.

Tần Thọ thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn thật đúng là sợ Rau Hẹ lại nổi giận rồi quay lại đốt cả lông háng của hắn... Như vậy lúc hắn đốt đèn xem thương, gió thổi sẽ mát lắm...

Nhìn gà tây đi xa, Tần Thọ cũng chẳng thèm dừng lại, chỉ quanh quẩn ở trong Nguyệt Cung, cuối cùng khi tới trước sông, nhìn dòng nước trong như pha lê trước mặt, hai mắt Tần Thọ sáng lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó... Sau đó Tần Thọ liền cười...

Cùng lúc đó, trong tộc Phượng Hoàng trên Phượng Hoàng Sơn, vài lão Phượng Hoàng tụ tập lại cùng nhau thì thầm thương lượng điều gì đó.

-Gần đây sự phát triển của Lâm Lâm nhanh hơn trước, mọi người có thể tra rõ nguyên nhân là gì không?

Một lão phụ nhân ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt rũ xuống, đôi lông mày suýt chút nữa để tới mặt bàn, lão nhân tuy là không ngẩng đầu, giọng nói cũng yếu ớt, nhưng lại dập tắt được tiếng nói của những người khác.

Phía dưới còn có hai vị lão nhân, một người mặc hắc bào, còn một người mặc hồng vân trường bào, hai người nghe vậy, khẽ gật đầu.

Lão phụ nhân nói:

-Hắc Hoàng, ngươi nói thử xem.

Hắc Hoàng lão giả thấp giọng nói:

-Lâm Lâm vốn là phượng hoàng mang dòng máu thuần khiết nhất của tộc ta, trước kia để tránh bị Phượng Sào tổ địa dò xét, chúng ta đặc biệt không để cho nàng luyện công, còn đưa nàng đến Văn Khúc Cung chuyên tâm đọc sách. Theo phương hướng trước đó mà ta suy luận, thì Lâm Lâm không thể thức tỉnh nhanh như vậy.

Tuy nhiên, Lâm Lâm trong Văn Khúc Cung tình cờ đã gặp một con thỏ. Con thỏ này lai lịch bình thường, nhưng tính cách rất tốt. Được Ngọc Hoàng sủng ái, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân bảo vệ. Văn Khúc tinh quân, Tượng Thần Cốc, Trù Thần đều là sư phụ của hắn. Theo những nguồn đáng tin cậy, con thỏ này đã từng đến Phương Thốn Sơn...

Hơn nữa sau khi Lâm Lâm gặp con thỏ này, quỹ đạo cuộc đời nàng bắt đầu phát sinh những thay đổi, khác xa với tính toán trước đây của chúng ta. Dường như có ai đó đã đang đẩy nàng ra khỏi quỹ đạo đó, khiến nàng không ngừng tránh né sự an bài của chúng ta...

Bây giờ, Lâm Lâm không chỉ thức tỉnh Niết Bàn Hỏa, mà vừa rồi ta cảm nhận được Phượng Hoàng chân hỏa trong cơ thể nàng lại đột phá đạt đến Phượng Hoàng Hửa tầng thứ tư! Phượng Hoàng Hỏa chín tầng một luân hồi, uy lực tăng lên rất nhiều... Ở tình huống bình thường, Lâm Lâm ở độ tuổi này, có thể đạt tới có thể đạt được đến tầng một đỉnh phong đã là đáng quý rồi. Nhưng bây giờ… haizz, ta cũng không biết đó là phúc hay là họa nữa.

Lão phụ nhân vừa nghe, chau mày nói:

-Con thỏ...

-Đại tỷ, người biết hắn à? - Hắc Hoàng hỏi.

Lão phụ nhân hơi hơi dừng một chút, có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi lại lắc đầu:

-Không rõ, nhưng mà Lâm Lâm không thể có bất cứ sai sót gì, nhất định phải quay về đúng với quỹ đạo. Sau này không được để nó gặp con thỏ này nữa... Ở lại Phượng Hoàng Sơn an tâm học tập. Còn về phần Phượng Sào, dường như có gì đó đã xảy ra, đã không có thời gian bận tâm nhánh nhỏ chúng ta. Sau lưng chúng ta có Thiên Đình, nếu thực sự muốn gây rối, chúng ta cũng đã học được từ Tứ Hải Long Vương, tiếp thu sắc phong! Đến lúc đó, xem người nào dám đụng đến chúng ta!

Ta nghĩ, Phượng Sào cũng không hề muốn chúng ta đi tới bước này... Chúng ta lại không muốn gây thêm rắc rối, bọn họ cũng nhất thiết không muốn có phiền phức lớn thế này.

Mọi người đều gật đầu, bỗng nhiên trong căn gác lộng lẫy sâu trong Phượng Hoàng Sơn, truyền tới một tiếng hét giận dữ:

-Thả ta ra! Thả ta ra! Tổ nãi nãi! Tổ nãi nãi ngươi mau bảo bọn họ thả ta ra ngoài! Ta muốn đi học!

Bạn cần đăng nhập để bình luận