Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 670: Mặt Trăng biến mất rồi!



Chương 670: Mặt Trăng biến mất rồi!





Vẻ mặt tiểu hòa thượng mờ mịt, hiển nhiên là không biết Tần Thọ đang nói đến cảnh sát và chăm sóc sức khỏe là cái thứ gì. Có điều tiểu hòa thượng vô dùng thông minh, hơi tưởng tượng, đã hiểu được đại khái, sau đó khẽ lắc đầu nói:

-Con thỏ, sắc chính là độc dược cạo xương, tốt nhất là ít chạm vào.

Tần Thọ căn bản không thèm để ý nói:

-Không sao, người khác làm như vậy, đó là tột nghiệt; nhưng mà thỏ gia ta làm như vậy, gọi là cứu thế cứu khổ đại chúng, cũng coi như là một việc công đức.

Vẻ mặt tiểu hòa thượng đắng chát, hắn bắt đầu hối hận vừa rồi cùng Tần Thọ nói một hồi lý luận kia, hiển nhiên cái con thỏ chết tiệt này lý giải sai lệch.

Đúng lúc này, nồi sắt bên kia lộc cộc vang lên, Tần Thọ nhanh chóng đứng lên, xốc nắp nồi lên, dùng cái thìa lớn mở ra thịt bên trong, sau khi dùng sức ngửi ngửi, cảm thán nói:

-Thơm quá… Đáng tiếc, thời gian sống của con chim này có hơi ngắn, thịt cũng bình thường.

Tiểu hòa thượng nhướng mày, hỏi:

-Con thỏ, ngươi hầm là chim? Chim gì vậy?

Tần Thọ nói:

-Một con cú mặt to, tròng mắt giống như là pha lê, cú mèo với với bộ lông điểm trắng đen.

Tiểu hòa thượng sững sờ, sau đó nói:

-Ngày mai đến gặp Bát Bộ Thiên Long Già Lâu La, đừng nói ngươi từng gặp con chim này.

Tần Thọ nói:

-Vì sao?

Tiểu hòa thượng không nói gì, chỉ chớp chớp mắt với hắn.

Tần Thọ liền hiểu, cười hê hê nói:

-Thú vị!

Nói xong, Tần Thọ lấy ra một cai chân chim đưa đến cho tiểu hòa thượng nói:

-Ăn một miếng?

Tiểu hòa thượng lắc đầu.

Tần Thọ nói:

-Ngươi yên tâm, ngươi ăn đi, ta cam đoan không nói với người khác. Ngươi không nói, ta không nói, lão già đầu trọc Địa Tàng kia khẳng định sẽ không biết.

Tiểu hòa thượng nghe nói như thế, vẻ mặt cổ quái, có điều cuối cùng vẫn không có ăn.

Tần Thọ nhìn thấy tiểu hòa thượng không ăn thật, lắc đầu quở trách nói:

-Ta không hiểu rõ các ngươi khép lại như vậy làm gì, tu phật thì tu phật, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, ngươi nói các ngươi cái gì cũng không ăn, sống lâu như thế làm gì?

Tiểu hòa thượng cũng không tức giận, thản nhiên nói:

-Đương nhiên là phổ độ chúng sinh.

Tần Thọ chỉ vào đỉnh núi nói:

-Sau đó liền đều phổ độ thành, ăn cũng không ăn, vậy cũng không ăn đầu trọc rồi?

Tiểu hòa thượng không nói gì, hỏi ngược lại:

-Vì sao thí chủ nhất định phải ăn thịt? Rau cũng rất ngon mà.

Tần Thọ gật gù đắc ý nói:

-Tiểu hòa thượng, ta hỏi ngươi, từ Bàn Cổ khai thiên tích địa, sinh linh vạn vật đến bây giờ, đã có bao nhiêu lâu rồi?

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói:

-Cụ thể bao nhiêu lâu, bần tăng cũng không biết, có điều, cái kia tất nhiên là thời gian dài dằng dặc, đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Vậy ngươi nói một con thỏ, còn có những người phàm kia, lúc bắt đầu có lợi hại không?

Tiểu hòa thượng tiếp tục lắc đầu nói:

-Bất luận là con thỏ, hay là người phàm, lúc trước cũng chỉ là đồ ăn trong miệng quái thú mà thôi. Bọn họ sau khi trải qua năm tháng cực kỳ cố gắng, mới có địa vị hôm nay.

Tần Thọ vỗ tay một cái nói:

-Cái này không phải rồi? Ta nói ngươi nghe, ngươi đừng nói với ta những cái đó là đạo lý. Thỏ gia ta biết rõ một chút, lão tổ tông nhà ta khổ khổ cực cực cày cấy, cố gắng rất nhiều năm, thật vất vả mới có thể đem thỏ gia ta trở thành đỉnh của chuỗi thực vật, đó cũng không phải là vì để cho ta ăn cỏ! Nếu như thật muốn ăn cỏ, ta còn có gắng cái rắm à!

Tiểu hòa thượng nghe xong, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là bị bộ dáng ngụy biện của con thỏ này nói cho đến không biết phản bác thế nào cho tốt.

Tần Thọ nói:

-Đừng suy nghĩ nữa, ngươi dạng này, nghĩ cũng nghĩ không ra.

Tiểu hòa thượng cười khổ một tiếng nói:

-Người có chí riêng, bần tăng đương nhiên sẽ không ép buộc.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ngược lại ngươi có thể tự mình hiểu lấy.

Tiểu hòa thượng lại là không còn gì để nói, hiển nhiên là cái con thỏ này không có đem thực lực của hắn để vào mắt.

Tần Thọ lại xé một miếng thịt trên đùi con chim nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa hàm hồ hỏi:

-Tiểu hòa thượng, lúc trước ngươi nói bầu trời sao này là thật? Thật hay là giả vậy? Nếu như là thật, tại sao ta lại không nhìn thấy mặt trăng đâu?

Tiểu hòa thượng nói:

-Bầu trời này là Địa Tàng Vương Bồ Tát lấy đại pháp lực mở ra một bầu trời sao chiếu rọi. Thực ra cũng không phải là bầu trời thật, nhưng mà sao trời xuất hiện lại là sự chiếu rọi của thế giới bên ngoài. Còn mặt trăng, một đoạn thời gian trước đây cũng có, gần đây bỗng nhiên không có, tiểu tăng cũng không biết rốt cuộc là trên trời đã xảy ra chuyện gì.

Tần Thọ nghe xong, biểu cảm cứng đờ, thịt trong tay cũng không ăn, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng, nói ra từng chữ:

-Ai biết?

Tiểu hòa thượng sửng sốt nói:

-Ý gì?

Tần Thọ nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo tiểu hòa thượng nói:

-Ta hỏi ngươi, ai biết tình hình phía trên! Chính là tình hình của Thiên Đình! Không đúng, chính xác mà nói, ta muốn biết, vì sao mặt trăng lại biến mất!

Tiểu hòa thượng nhìn thấy con thỏ như thế, cũng không có tức giận, mà thản nhiên cười nói:

-Cái này cũng không có gì hiếm lạ, trước kia mặt trăng cũng đã từng biến mất rồi.

-Vì sao lại biến mất? - Tần Thọ truy hỏi.

Tiểu hòa thượng nói:

-Thiên Đình đã từng phong cấm Thái Âm Tinh một thời gian, mặc dù một thời gian đó trên trời có mặt trăng, nhưng mà không xuất hiện ở nhân gian. Lúc ấy còn có người đồn, nói Thiên Cẩu ăn mặt trăng, ha ha… Lần này mặt trăng không xuất hiện, hẳn là bị phong cấm rồi.

Tần Thọ nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó cười lạnh nói:

-Cái con chó chết tiệt kia ăn mặt trăng? Ta nhổ vào!

Lời nói này của Tần Thọ cực kỳ mạnh, cũng không phải bởi vì thực lực có hắn có bao nhiêu mạnh, mà là hắn biết rõ, trên mặt trăng kia còn có một Ngô Cương! Thực lực của lão tiểu tử kia đến cùng là thế nào Tần Thọ cũng không biết, nhưng mà lúc hắn uống quá nhiều xuất thủ đánh người, không ai có thể ngăn cản được một bàn tay của hắn! Chí ít thì Hạo Thiên Khuyển đã từng bị hắn đánh, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng từng bị hắn đánh. Hơn nữa còn không hề có sức đánh lại!

Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Có thể có khả năng khác không?

Tiểu hòa thượng nói:

-Chắc là không có đâu? Thái Âm Tinh từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại, mặc dù từng phát sinh biến đổi lớn, nhưng mà cho dù là Thiên Đình thay đổi, nó vẫn tổn tại. Tương truyền, Thái Âm Tinh chính là một con mắt Bàn Cổ biến thành, trừ phi là thánh nhân, nếu không thì không có ai có thể xóa nó đi. Cho nên, mặt trăng không xuất hiện, bần tăng chỉ có thể nghĩ đến một loại nguyên nhân này. Có điều…

-Có điều thế nào?

Tần Thọ gấp:

-Con mẹ nó, ngươi nói đi chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận