Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 678: Đại sự


Chương 678: Đại sự





Có điều mọi người nhìn ánh mắt con thỏ, lại trở nên quỷ dị. Bọn họ tận mắt thấy, Khôi Tam ngay cả mặt mũi của Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng không nể, lại đối với con thỏ nói gì nghe nấy, quả thực khiến cho người ta kinh ngạc. Chẳng lẽ con thỏ này còn lợi hại hơn cả Địa Tàng Vương Bồ Tát?

Địa Dũng phu nhân dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lý Trinh Anh.

Lý Trinh Anh truyền âm giải thích:

-Năm đó ở Văn Khúc Cung, Thỏ Thỏ chính là người cầm đầu tất cả học sinh chúng ta. Mặc dù hắn rất nghịch ngợm, hơn nữa thoạt nhìn như là có điểm không đứng đắn, nhưng mà đối với mọi người vẫn rất tốt, mọi người đều rất phục hắn. Mặc dù đầu óc của tam kiệt Côn tộc không quá sáng sủa, nhưng mà trước khi ra cửa, lão cha của bọn họ cũng đã nói với bọn họ, người đối tốt với bọn họ còn hơn những người nói bọn họ thông minh. Vốn dĩ ba người bọn họ đều nghe đại ca của bọn họ. Bây giờ đại ca không ở đây, hắn tự nhiên là nghe Thỏ Thỏ.

Địa Dũng phu nhân giờ mới hiểu được vì cái gì Khôi Tam đối với Tần Thọ nói gì nghe nấy, có điều suy nghĩ kỹ một chút, cùng nhau đi tới, đúng là con thỏ đối xử không tệ với Khôi Tam kia. Hơn nữa, có vẻ như cái con thỏ này thường bao che khuyết điểm, bây giờ náo thành dạng này, hắn thật sự sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Hai người chính là đang nói đến đây, Tần Thọ đã đứng dậy, sau đó vẻ mặt cười ha hả, hấp tấp, đi tới trước mắt đứa bé đầu to, như là nói đùa mà nói:

-Xin lỗi.

Đứa bé đầu to sững sờ, nhìn cái con thỏ hớn hở trước mặt này, hắn coi đây là con thỏ sợ, mặt cười làm lành. Lập tức đứa bé đầu to cao hứng, vỗ tay một cái nói:

-Dựa vào cái gì? Là hắn không tuân thủ quy củ trước!

Tần Thọ nói:

-Không tuân thủ quy củ như thế nào?

Đứa bé đầu to nói:

-Trắng trợn cướp đoạt chỗ ngồi của đồng môn!

Tần Thọ xem thường nói:

-Ta tưởng chuyện gì bao lớn, một chút chuyện lớn như cái rắm, không đề cập tới cũng được.

Đứa bé đầu to cả giận nói:

-Vậy hắn không tuân thủ quy củ, ngồi phía trước sắp xếp, lại như thế nào?

Tần Thọ vẫn xem thường như thế nói:

-Một chút chuyện nhỏ như cái rắm, thì tính là cái gì?

Đứa bé đầu to phát hỏa:

-Đây cũng là chuyện lớn như cái rắm? Vậy ngươi nói cái gì là đại sự?

Nụ cười Tần Thọ chậm rãi ngững lại, nói ra từng chữ:

-Ngươi vũ nhục tiên sinh nhà ta, chính là đại sự! Ngươi khi dễ huynh đệ ta đầu óc không dùng được, tính kế với hắn, chính là đại sự! Mặc dù hắn có lỗi, nhưng mà nơi đây có tiên sinh, từ khi nào mà cần ngươi đến nói này nói kia? Cho ngươi một cơ hội, xin lỗi!

Đứa bé đầu to cười:

-Tiên sinh nhà ngươi không hiểu quy củ, còn không cho người khác nói? Huynh đệ nhà ngươi không mang đầu óc, còn trách ta?

Tần Thọ không ngờ được đứa bé đầu to này còn có thể nói như thế, đồng thời hắn cũng càng xác định, đứa nhỏ này ngay từ lúc mới bắt đầu đã không có ý tốt! Thế là, nhàn nhạt nói một câu:

-Xin lỗi!

Đứa bé đầu to cứng cổ, kêu lên:

-Ta không xin lỗi, ngươi có thể bắt ta như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể đánh ta?

Bành!

Con thỏ đột nhiên xuất thủ, một phát bắt được đứa bé đầu to, bịch một tiếng, đem đầu hắn đập vào trên mặt bàn! Cái bàn răng rắc một tiếng đứt thành hai đoạn, đầu thuận thế đâm vào trên mặt đất, một phát ném ra một cái hố!

Một kích thành công, Tần Thọ xoay người rời đi, vừa đi vừa lắc đầu nói:

-Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi.

Ai cũng không nghĩ tới, con thỏ này lại dám xuất thủ ở chỗ này!

Ở đây có vô số cao thủ, nếu như mọi người đã sớm chuẩn bị, con thỏ căn bản không có khả năng thành công! Dù sao, nơi này chính là phật đường Phật Sơn, nơi này còn có Địa Tàng Vương Bồ Tát và Bát Bộ Thiên Long và các loại chúng cao thủ nhìn xem, ai dám động tay?

Cho dù là trước đó Khôi Tam lửa giận ngút trời đi về phía đứa bé đầu to, lòng của mọi người cũng là nhẹ nhõm, theo bọn hắn nghĩ, Địa Tàng Vương Bồ Tát ở chỗ này, Khôi Tam động thủ, Bồ Tát tự nhiên sẽ quản, không cần bọn họ quan tâm. Hơn nữa, bọn họ không tin, Bồ Tát sẽ mặc kệ ngồi nhìn Khôi Tam đánh người!

Nhưng mà sự thật lại là, Địa Tàng Vương Bồ Tát vậy mà thật sự không có ngăn cản…

Từng người đều dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Địa Tàng Vương Bồ Tát, Địa Tàng Vương Bồ Tát thì là sụp mi thuận mắt, dường như căn bản không có chú ý đến bên này.

Trong đầu mọi người đều là dấu chấm hỏi, trong lòng tự nhủ, Bồ Tát đây là thế nào đây?

Cùng lúc đó, Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng là một bụng phiền muộn, hắn cũng muốn ra tay, thế nhưng mà ngay lúc đó, trước mắt hắn nhiều thêm một trang giấy! Trên đó viết vài chữ rất to – ta đang nhìn ngươi đó!

Không có đề tên, nhưng mà khí tức nồng đậm phía trên kia lại đang nhắc nhở hắn, đây là một người hắn không chọc nổi!

Hơn nữa mấy chữ này tràn đầy uy hiếp!

Nếu là những người khác viết, Địa Tàng Vương Bồ Tát còn sẽ suy tính một chút có phải đối phương đang hù họa mình hay không, nhưng sau khi hắn xác định là người kia, lập tức liền ỉu xìu. Hắn biết rõ, người viết phong thư này, căn bản sẽ không bận tâm mặt mũi gì, tuyệt đối là một người nói được làm được.

Không thể trêu vào! Tuyệt đối không thể trêu vào!

Địa Tàng Vương Bồ Tát thầm nhủ trong lòng, thế là, đứa bé đầu to bị đánh, hắn cũng chỉ có thể làm như không thấy. Dù sao, đứa bé đầu to cũng chỉ là bị đánh một cái mà thôi, còn nếu như hắn xuất thủ, hậu quả kia, chỉ sợ là tất cả mọi người đều sẽ bị đánh…

Thế là, Địa Tàng Vương Bồ Tát căn cứ vào ý nghĩ ngươi bị đánh một cái, vạn nhà tốt đẹp, mở ra hình thức giả mù.

Những người khác không rõ rốt cuộc Địa Tàng Vương Bồ Tát đã trải qua cái gì, thậm chí ngay cả Tần Thọ cũng đều có chút mơ hồ…

Hắn sở dĩ một chiêu đắc thủ lập tức rút lui, chủ yếu là lo lắng ra tay quá ác, hoặc là đánh quá nhiều, Địa Tàng Vương Bồ Tát nhúng tay. Sau đó hắn sẽ không may theo…

Chờ nửa ngày, Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng không có ý định động thủ, Tần Thọ biết, chuyện này tám phần là cho qua.

Có điều Tần Thọ cũng hiểu rõ, chuyện ngày hôm này, đứa bé đầu to đương nhiên là có lỗi, nhưng mà Khôi Tam cũng không hoàn toàn là không có lỗi gì. Có điều, trông cậy vào một kẻ ngu có thể làm xong việc đẹp, vậy thì cũng hoàn toàn chính xác là có chút đần.

Cho nên, càng nghĩ, cái nồi này là hắn phải đến cõng.

Nghĩ đến đồ đần, Tần Thọ chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười hê hê…

Tần Thọ vừa nghiêng đầu thì thấy Khôi Tam nháy mắt ra hiệu với hắn rồi cười ngây ngô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận