Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 945: Con thỏ vơ vét đại quân




Chương 945: Con thỏ vơ vét đại quân





Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên cũng sẽ dẫn tới ánh mắt chú ý của vô số người.

Nếu như là người bình thường, đừng nói là ra khỏi Thiên Đình, cho dù là ra khỏi ngự hoa viên, cũng đều là khó có khả năng.

Nhưng mà mọi người thấy người dẫn đội này là con thỏ, thế là nhao nhao nghiêng đầu đi, làm như không nhìn thấy.

Đến đây, Tần Thọ vung tay lên, đại quân lập tức chỉnh tề ngừng lại.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên:

-Người nào dám quấy rầy sự thanh tĩnh của Mãnh Thú Viên?

Sau đó thấy một tiểu thổ địa chui ra từ một cái gò đất nhỏ, sau đó lão nhân này bị hù không nhẹ, quay người liền chuẩn bị chạy.

Dù sao, Thiên Đình bây giờ loạn thành một bầy, một khắc trước còn đánh nhau với yêu tộc, đại quân yêu tộc phá cảnh, liền là một mảnh tử thương và kêu rên. Vất vả lắm mới vượt qua được, thì lại tới kính đen…

Cho nên, nhìn thấy thanh thế đối phương to lớn, tiểu thổ địa trực tiếp coi đối phương như ngươi xâm nhập.

Tần Thọ nhanh chóng hô lên:

-Tiền bối, đừng đi! Là ta!

Tiểu thổ địa nghe được âm thanh quen tai, quay đầu liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt mập mạp đi tới suýt chút nữa trực tiếp dính lên trên mặt của hắn!

-Ai nha, ta phi!

Tiểu thổ địa suýt chút nữa ngửa sau sau ngã xuống đất, sau đó tập trung nhìn, hoảng sợ nói:

-Con thỏ!

Tần Thọ không còn gì để nói, sao mà người nào thấy hắn, cũng đều gọi là con thỏ thế? Không thể gọi tên của hắn à?

Mặc dù tên gọi không dễ nghe, nhưng mà Tần Thọ vẫn rất vừa ý cái tên này, hắn cũng không chê.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Tần Thọ lại nói:

-Là ta.

Lòng tiểu thổ địa vẫn còn sợ hãi, liếc nhìn đại quân rừng cây ở xa xa, hỏi:

-Đây là?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Không có gì, chính là vầng trăng kia của ta quá hoang vu, ngoại trừ cây hoa quế thì cái gì cũng không có. Bây giờ ta hay ở đó, dù sao cũng phải tô điểm một chút đúng không? Những người bạn này nguyện ý đi ở chỗ kia của ta, cho nên bảo ta dẫn đường.

Thổ địa nghe đến đây, cũng yên lòng. Có điều, hắn cũng không hiểu, cái con thỏ này quang minh chính đại đào góc tường Thiên Đình mà không có ai quản à?

Đúng lúc này, Tần Thọ móc ra một tấm lệnh bài, nói:

-Đây là sư phụ ta cho ta, cái này là của Thực Thần, ngươi xem một chút có phải thật không vậy.

Tiểu thổ địa đi tới nhìn một chút, kinh ngạc nói:

-Đều là thật! Hai người bọn họ hòa hảo rồi?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không biết, dù sao lúc ta đi ngang qua chỗ sư phụ ta, hắn cho ta hai tấm lệnh bài này. Hắn nói, có hai tấm lệnh bài này, đồ vật trên mặt đất nhà bọn họ đều sẽ do ta điều phối.

Tiểu thổ địa ngạc nhiên nói:

-Vậy ngươi đây là?

Tần Thọ nói:

-Những động vật ở vườn Mãnh Thú và vườn Linh Thú đều đã ở đây lâu như vậy rồi, chắc hẳn cũng cô độc tịch mịch? Hay là đều chuyển tới chỗ ta đi?

Tiểu thổ địa hoảng sợ nói:

-Đều đều đều… đều chuyển? Ngươi đây là dự định không giữ lại cho sư phụ ngươi một cái lông à?

Tần Thọ cười nói:

-Hắn qua thì ta cũng chuyển vậy, dời qua hắn mới tiện hạ thủ.

Lúc này tiểu thổ địa mới hiểu được ý của Tần Thọ, gật đầu nói:

-Vậy được rồi, ta sẽ giúp ngươi lo những động vật và nhóm linh thú kia.

Tân Thọ nói:

-Sau đó ngươi cũng thu dọn một chút đồ đi.

Tiểu thổ địa sững sờ, chỉ mình nói:

-Ta cũng thu dọn đồ đạc?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng vậy, cùng ta đi đến đó.

Tiểu thổ địa nghe xong, có chút do dự.

Tần Thọ cười nói:

-Đừng do dự, sư phụ ta nói còn không rõ sao? Thứ chạy trên mặt đất đều có thể mang đi, bao gồm cả ngươi! Đương nhiên, nếu ngươi cứng rắn nói mình là chui từ trong đất ra, ta cũng thừa nhận.

Tiểu thổ địa lập tức cười, nói:

-Được rồi, ta đi lấy đồ.

Kết quả là, vốn dĩ là hình ảnh đại quân thực vật trùng trùng điệp điệp, lại gia nhập thêm một đám gà vịt chó mèo, sài lang hổ báo, chim tước bay đầy trời.

Chờ lúc đám người này đi tới Nam Thiên Môn, Ma Lễ Thọ và Kim Thiềm trực tiếp trợn tròn mắt!

Có điều hai người cũng không ngăn trở, mà cứ trơ mắt nhìn Tần Thọ dùng phép thuật bảo vệ những dã thú nhỏ yếu và hoa hoa cỏ cỏ kia đi thẳng đến mặt trăng.

Tần Thọ đi không bao lâu thì một gia hỏa cà lơ phất phơ cũng đi tới Nam Thiên Môn.

Ma Lễ Thọ dường như là theo bản năng hô lên:

-Ai?

-Ta!

Một âm thanh lười biếng vang lên.

Ma Lễ Thọ nhìn kỹ, chỉ thấy gia hỏa này mặc một thân trường bào Xích Kim, có điều không biết là nửa đoạn áo choàng phía dưới không biết đi đâu, trường bào biến thành ngắn quẻ, một tên đầu to, quần cọc, chân trần, nhìn thế nào cũng thấy đều là một bộ y quan không ngay ngắn, bộ dạng thiếu đòn muốn bị thu thập.

Ma Lễ Thọ chưa từng gặp tên này, cho nên, điều đầu tiên hắn nghĩ tới không phải là đại bá chủ chính kinh thời kỳ cổ mà là xem đối phương trở thành một thần tiên tản mạn nào đó có đam mê vô lượng.

Ma Lễ Thọ đang muốn nói gì đó, e là gia hỏa này cũng bị con thỏ kia hố, thời khắc mấu chốt không có thuận tính bộc phát, mà theo bản năng liếc qua Kim Thiềm.

Chỉ thấy nụ cười nịnh nọt của Kim Thiềm, đồng thời trực tiếp cầm túi Tu Di ở trong tay đưa cho gia hỏa cà lơ phất phơ kia, nói một câu:

-Tiểu nhân chỉ có như vậy, nếu ngài không đủ tiền, lát nữa mấy ngươi chúng ta lại đưa cho ngài một chút nữa?

Đông Hoàng Thái Nhất ước lượng túi Tu Di, cười nói:

-Hàng tồn không tốt sao, được rồi, nhớ kỹ ngươi rồi.

Kìm Thiềm vui mừng, vội vàng nói cảm ơn:

-Cảm ơn ngài!

Ma Lễ Thọ cũng không phải người ngu, thấy cảnh này, sao còn không rõ vị trẻ tuổi kia địa vị không đơn giản chứ. Thế là chỉnh lại vạt áo, mắt nhìn phía trước, chỉ coi như không thấy đối phương.

Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất thu túi Tu Di, búng tay một cái nói:

-Được rồi, hôm nay vừa vặn có thời gian, mang các ngươi đi tống tiền. Đi gọi mấy ca ca của ngươi đến đi.

Kim Thiềm lập tức vui vẻ nói:

-Ta chạy đi gọi bọn họ tới!

Sau đó Kim Thiềm móc ra một khối ngọc thạch, tiện tay bóp nát.

Đông Hoàng Thái Nhất đặt mông ngồi xuống, móc ra một túi hạt dưa, cắn. Lúc này thấy dây đỏ trên đất, hỏi:

-Cái này là bên nào với bên nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận