Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 503: Bị đánh đến uất nghẹn



Chương 503: Bị đánh đến uất nghẹn





-Tấn Vương nói đúng, Bá Phù huynh, xin lỗi, vừa nãy ta nhiều lời, ta nói sai rồi. - Quan Vân ngay lập tức xin lỗi.

Diêu Bá Phù hừ lạnh một tiếng không nói gì, hắn không phải kẻ ngốc, hắn rất rõ ràng ở đây hắn chỉ là người ngoài.

Cho dù là Tấn Vương vừa rồi đã nói giúp hắn, nhưng cũng là lời nói chứa đao, từng câu từng chữ, dùng Thuấn Đế để chèn ép Diêu Bá Phù là đang nhắc nhở hắn, chính hắn đã đồng ý đưa bọn họ vào, đừng có giở trò.

Tấn Vương cười ha ha nói: -Bá Phù huynh, đừng tức giận, yên tâm, nếu như bản vương đã hứa thì ta sẽ chỉ vào thăm thú, tuyệt đối không có ý đồ gì với Đại Đức Thuấn Đế cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào có hành vi bất kính với Thuấn Đế. Nếu không đại quân nhà Đường ta sẽ giúp các ngươi san bằng giang sơn của bọn họ!

Nói xong, vẻ mặt của Tấn Vương trần ngập khí phách cùng sự chân thành.

Lúc này Diêu Bá Phù mới gật đầu, sắc mặt dịu đi đôi chút.

Thực tế là, nếu không phải Tấn Vương cùng đại quân Thịnh Đường đến đây đã thề sẽ bảo vệ Thuấn Đế Lăng, thì hắn thà chết cũng không để cho Câu Vân bọn họ đặt chân vào ngọn Cửu Nghi Sơn này nửa bước!

Hơn nữa, Linh Lăng cổ thành có Tổ Hạp trấn thủ, một cây Phù Sai Thương cũng chẳng có gì đáng xem!

Mặc dù Tấn Vương là con trai của vua Thịnh Đường, nhưng cho dù là đế vương Thịnh Đường là hoàng đế Thái Tông cũng không có gan mà khai chiến với Ngu Thị, bởi lẽ Ngu Thị là đại diện cho Đại Đức. Ai dám khai chiến với Ngu Thị thì cũng chính là khai chiến với cả thiên hạ, còn có những người đã nhận được ân huệ của Thuấn Đế cùng chúng đệ tử của Thuấn Đế chắc chắn sẽ xuất sơn, loại hoàn cảnh này cũng không phải là điều mà Thịnh Đường bọn họ muốn thấy.

Ngoài ra, là Tấn Vương đã âm thầm nói với Diêu Bá Phù một chuyện kinh thiên động địa, đây mới là nguyên nhân chính khiến Diêu Bá Phù để cho bọn họ bước chân vào núi.

Giữa lúc mọi người còn đang nói chuyện thì nam tử mặc bạch y phía sau Tấn Vương thấp giọng nhắc nhở:

-Cẩn thận!

Lời này vừa thốt ra thì những cây đại thụ từ bốn phía lại bắt đầu điên cuồng giãy dụa, từng cây từng cây dựng thẳng lên, điều quái lạ là những cây đại thụ này lại dựng lên hai cái tai dài!

Mẫu Đơn công chúa kinh ngạc nói:

-Đó là con thỏ sao?

Những cây đại thụ ở giữa biến thành hình dạng của con thỏ đang vung tay nắm đấm, dùng bàn chân to lớn dẫm đè lên đoàn người.

Sức lực của bọn chúng vô cùng lớn, trong thời gian ngắn đã khiến mọi người luống cuống chân tay.

Không dễ dàng gì mới khống chế được đợt tiến công của đám con thỏ, lại nhìn thấy mấy cây đại thụ bên kia đã biến thành hình dáng của một đạo sĩ, vung cây rìu lớn lên mà đuổi chém mọi người, cũng may là uy lực không lớn, mọi người có thể dễ dàng đối phó được.

Nhưng không đợi bọn họ thở một hơi, đám cây từ bốn phía đột nhiên sống lại, nhập lại với nhau giống như một con khỉ lớn, vung một thân rễ không ngừng đánh tới.

Uy lực kinh người, đánh cho đám thủ hạ của Tấn Vương nhếch nhác đến độ không chịu nổi mà phải kêu cha gọi mẹ, nếu không phải hợp thành trận pháp liều mạng phòng thủ chỉ sợ một vòng này sẽ thiệt mạng không ít.

Nhưng ngay cả như thế, từng người bọn họ vẫn là chật vật đau đớn, không ngừng thổ huyết kêu gào thảm thương...

Rốt cục cũng có một tên không chịu được mà thét lên, trực tiếp bị rễ cây đại thụ quất vào nghiền nát ngay tại chỗ!

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Tấn Vương cũng thực sự tức giận rồi!

Nhưng không đợi Tấn Vương ra tay, Câu Vân đã hoàn toàn phát hỏa, định dùng Phù Sai Thương động thủ, nhưng Diêu Bá Phù tức khắc ngăn cản:

-Phòng thủ, đừng phản kích.

Tiếc là Câu Vân căn bản không thèm nghe vào tai, phát động Phù Sai Thương, lưỡi thương đâm về phía cây đại thụ.

Đại thụ ngay lập tức bị chấn động!

Kết quả, cây đại thụ kia vừa xoay mình liền biến thành bộ dạng của Câu Vân, đem Phù Sai Thương với sức sát thương kinh người chém tới!

Câu Vân thấy vậy, thực sự bị dọa sợ, cũng may hắn cũng là một kẻ thông minh nhanh nhạy, vào thời khác mấu chốt, hắn chặn lại được đòn thương, đánh trả quyết liệt!

Chỉ nghe thấy một tiếng, cả người Câu Vân liền bị hất bay ra ngoài, người trên không trung lộn nhào một cái liền tiếp đất an toàn.

Tấn Vương hỏi:

-Bá Phù huynh, trước khi chúng ta phản công, đám cây này cũng không có động thủ, đây rốt cuộc là loại tình huống gì?

Diêu Bá Phù đáp:

-Đây là quy luật do tổ tiên chúng ta bố trí, càng đi sâu vào trong, thì những bố trí kiểu này càng nhiều, phạm vi càng lớn. Đến chỗ này, chỉ cần chúng ta tiếp tục công kích, đám cây đại thụ trấn thủ này sẽ dùng đúng như phương thức đó nhưng với sức mạnh kinh khủng hơn để đánh trả. Nếu đi sâu hơn nữa, một khi các người vẫn đánh trả thì e không chỉ là phải phòng thủ mà chúng ta còn sẽ bị cuốn vào những trận chiến không hồi kết.

-Ở nơi đây, trừ khi mọi người có cách liên thủ phá vỡ được ký hiệu đại đạo, bằng không thì chỉ có thể rơi vào trong vòng tuần hoàn không hồi kết, cho đến khi kiệt sức mà chết!

-Vậy nên, bất kể có xảy ra chuyện gì, các người tốt nhất là chỉ được phòng thủ, không được động thủ.

Quan Vận đi ở phía trước trong lòng không vui, hắn là kẻ đi đầu, lần nào cũng bị đánh đầu tiên, cũng là người bị tập trung nhiều hỏa lực nhất, vừa nghe đến không được phép đánh trả, chỉ có thể cúi đầu chịu đòn thì bất mãn nói:

-Nếu như không phòng thủ được thì phải chết à?

Lời này vừa phát ra, Câu Vân lập tức hung hãn lườm hắn một cái nói:

-Vậy mà cũng không thể đánh lại, đừng hãm hại người khác!

Quan Vận ậm ừ một tiếng, lùi về phía sau một bước, sống chết cũng không đi trước nữa, ý tứ của hắn rất rõ ràng, người đi đằng trước sẽ là kẻ chết đầu tiên, hắn không muốn mở đưởng nữa.

Câu Vân có chút không vui, đang định quát lớn thì Tấn Vương nói:

-Các vị, thật sự là để cho Quan Vận huynh mở đường cũng có chút không đúng lắm, không bằng thế này đi, chúng ta ở đây luân phiên nhau dẫn đường, trong lúc họ mở đường thì từng người trong chúng ta ở phía sau cũng có thể hồi phục lại chút ít, như vậy mới không bị suy sụp, mệt chết ở trên đường.

Nghe thấy lời này, Quan Vận gật đầu nói:

-Tấn Vương nói rất đúng.

Câu Vân lại hung dữ liếc Quan Vận một cái, Quan Vận rõ ràng là được Câu Vân đưa tới, quan hệ của hai người bọn họ lại có chút vi diệu.

Bề ngoài thì Quan Vận nghe lời của Câu Vân, giống như là thuộc hạ của Câu Vân vậy nhưng tại thời điểm này lại không còn nghe theo nữa, hiển nhiên không chỉ đơn giản là thuộc hạ.

Cùng lúc này, đám đại thụ canh gác ở bốn phía lại bắt đầu hóa thành con thỏ cùng tên đạo sĩ cầm rìu, sau đó hết con thỏ dẫm đạp, đạo sĩ rượt chém lại đến lượt con khỉ cẩm gậy đập phá toán loạn, cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn...

Càng quá đáng là, số lượng của lũ khỉ, con thỏ, đạo sĩ không hề cố định, chúng thường xuyên biến đổi, khiến người ta sứt đầu mẻ trán.


Bạn cần đăng nhập để bình luận