Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 922: Văn Xương tinh quân



Chương 922: Văn Xương tinh quân





Cho nên, có thể nói là trong toàn bộ yêu tộc Thiên Đình, người coi trọng thể diện, nhất cử nhất động, điều lệ lễ phép nhất chính là Thương Dương.

Nhưng mà, giờ này khắc này dáng vẻ của Thương Dương lại như bị kinh phong phát tác, hoàn toàn phá vỡ tất cả ấn tượng tốt đẹp trong lòng mọi người.

Vốn dĩ Tần Thọ đang đánh đến là thoải mái, về sau ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Thương Dương cũng làm như thế thì lập tức khó chịu, chỉ vào Thương Dương kêu lên:

-Này! Cái con dê kia, ngươi học ta làm gì?

Thương Dương nghe xong, vội vàng dừng lại, cúi chào Tần Thọ rồi cười theo nói:

-Thỏ gia, đừng nóng giận, gia hỏa này dám nói năng lỗ mãng với ngài nên ta giúp ngài giáo huấn hắn một chút.

Đã sớm nói, thuyền của Thương Dương là từ trên mây hạ xuống, muốn xuống Thư Sơn thì tất nhiên là phải ra khỏi biển mây, cho nên hắn là từ bên ngoài tiến đến. Hắn hoàn toàn nắm được tin tức từ bên ngoài, chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng rời xa Thiên Dung Thành thì sẽ không gặp phải cái con thỏ đáng sợ kia nữa. Kết quả thì sao, khá lắm, hắn vô cùng tinh chuẩn, đâm đầu vào trong ngực con thỏ.

Nếu như lại cho hắn một cơ hội, có đánh chết Thương Dương cũng không tới nơi này!

Tần Thọ nghe vậy, hai mắt trợn một cái, đang muốn nói chuyện thì Đồng Điêu sưng mặt sưng mũi ở dưới chân Tần Thọ bất ngờ ngẩng đầu, thế là xốc Tần Thọ lên, sau đó nhảy ra hơn một trăm mét, chỉ vào Tần Thọ giận dữ hét:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi dám đánh lén? Ta cho ngươi biết, nếu không phải Thương Dương đại nhân gọi ta lại thì bây giờ ngươi đã chết! Có bản lĩnh thì một đấu một đi, đấu chính diện!

Sau khi hò hét xong Đồng Điêu chợt phát hiện, trong nháy mắt bốn phía yên tĩnh trở lại, nói cho đúng là một mảnh tĩnh mịch!

Hắn nhìn ánh mắt cái con thỏ kia, tràn đầy ý cười cổ quái, giống như là đang nhìn một tên ngu xuẩn tìm đường chết.

Đồng Điêu nhìn nhóm tiểu yêu mình mang tới, bọn gia hỏa này tên nào tên nấy ngồi chồm hổm trên mặt đất, không phải đang đếm kiến thì là đang nghịch nghịch cục đá, không có một tên nào dám nhìn hắn!

Lúc này đầu óc Đồng Điêu bị đánh đến ngu người mới xử lý xong tin tức vừa mới nghe được, rồi lại chú ý tới lời nói và ngữ khí của Thương Dương vừa mới nói với Tần Thọ… hình như rất khiêm tốn thì phải!

Cái từ "khiêm tốn" này dường như là không tồn tại ở yêu tộc, đồng nghĩa với từ "khiêm tốn" chỉ có mấy cái, ví dụ như: sợ hãi, ra vẻ đáng thương...

Thẳng thắn hơn thì là không thể trêu vào!

Thế là trong nháy mắt trên trán Đồng Điêu treo đầy mồ hôi lạnh, nuốt ngụm nước bọt, tội nghiệp nhìn về phía Thương Dương.

Thương Dương lắc lắc đầu nói:

-Đừng nhìn ta, nhìn thỏ gia.

Đồng Điêu vừa nhìn về phía Tần Thọ.

Tần Thọ nói:

-Đừng nhìn ta, nhìn đại nhân nhà các ngươi đi.

Đến lúc Đồng Điêu lại quay đầu thì chỉ thấy một cây ba toong đối diện đập tới!

Một tiếng a qua đi, Thương Dương đã bắt đầu mang theo ba toong nhảy tưng tưng lần nữa trên thân một con chim lớn, vừa dẫm vừa hô:

-Thỏ gia, ngài thật anh minh, dẫm thế này thật là thoải mái! Thoải mái…

Tần Thọ nhếch nhếch miệng, nói thật, hiện tại hắn thật sự không biết đánh giá cái con dê này như thế nào… Đây cũng quá có nhãn lực đi, đến mức làm cho hắn cũng không còn cách nào khác...

-Lão Dương à, ngươi xem, chuyện này… - Tần Thọ vỗ vỗ lấy bả vai của Thương Dương nói.

Thương Dương vội vàng nói:

-Thỏ gia, ngài yên tâm, ta đã biết chuyện tiểu tử này cường đoạt địa bàn. Quay đầu ta sẽ ném hắn đi tiền tuyến, cam đoan về sau sẽ không bao giờ lại gây thêm phiền toái cho thỏ gia ngài.

Tần Thọ phát hiện, hắn càng ngày càng ưa thích cái con dê khôn khéo này!

Văn Xương tinh quân làm sao cũng không nghĩ tới chuyện sẽ một đường quay ngược trở lại, biến thành cái bộ dáng này. Thở dài, hạ xuống đất, quay sang nói với Tần Thọ:

-Đa tạ.

Tần Thọ khẽ gật đầu, sau đó một mặt nghiêm nghị nói:

-Văn Xương tinh quân khách khí, từ trước đến nay Văn Khúc Văn Xương có phúc cùng hưởng, Văn Xương gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?

Lời này vừa nói ra, Văn Xương tinh quân không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt lão tử căn bản không tin lời nói của ngươi để nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn về phía Thương Dương, Thương Dương cười ha ha, trong ánh mắt tất cả cũng đều là vẻ không tin.

Lúc này, Mộc Đầu mới chậm chậm chạp chạp đi tới, gãi gãi đầu nói:

-Con… thỏ thỏ..., ta… ta...

-Ngươi vẫn là viết chữ đi.- Tần Thọ tiện tay biến hóa ra giấy cùng mực đến nói.

Những người khác nhao nhao gật đầu, Mộc Đầu bất đắc dĩ, đành phải viết:

-Nghe không hiểu ngươi nói cái gì, ngươi nói tiếng người đi.

Đám người tiếp tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Thọ.

Tần Thọ bất đắc dĩ nói:

-Các ngươi đấy, năng lực phân tích kém quá vậy! Nói thẳng ra một chút thì là, con hàng này có một đầu lông trắng, thỏ gia ta nhìn thấy ngứa mắt cho nên muốn đánh hắn, vừa vặn có lý do thế là đánh, được không?

Đám người bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt ai cũng như muốn nói: À thì ra là như vậy.

Tần Thọ lập tức nhụt chí. Làm gì? Hắn hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình nên rống một tiếng lại không được à? Ở trong mắt những người này hắn lại là tên khốn kiếp như vậy sao!

Có điều Tần Thọ cũng không muốn nói cái gì, cự tuyệt lời mời của Văn Xương tinh quân và các đệ tử của Văn Xương tinh quân, cùng Mộc Đầu về Văn Khúc Cung tiếp tục nói chuyện phiếm.

Chỉ là ngay tại lúc Tần Thọ đang nói chuyện phiếm thì Văn Xương tinh quân tới.

-Mời tinh quân ngồi. - Tần Thọ nói.

Văn Xương tinh quân cũng không khách khí, ngồi xuống.

-Tinh quân có việc? - Tần Thọ hỏi.

Văn Xương tinh quân gật đầu nói:

-Con thỏ, cảm ơn về chuyện hôm nay.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không cần, ta chính là nhìn hắn khó chịu. Nếu bọn hắn tìm cô nàng xinh đẹp đến đoạt địa bàn, lại liếc mắt đưa tình với ta, rồi lộ đùi cái gì, không chừng ta còn giúp bọn hắn nữa.

Văn Xương tinh quân:

-# $%...

Sau khi Văn Xương tinh quân sửa lại một chút suy nghĩ bị con thỏ làm loạn thì nói:

-Con thỏ, ta biết ngươi thoạt nhìn là tên khốn kiếp, trên thực tế cũng là tâm lo thiên hạ.

Tần Thọ cười ha ha, tâm hắn lo cái rắm thiên hạ! Hắn chỉ muốn vợ con quây quần, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn, không lý tưởng… Có điều được người giơ lên một cái, Tần Thọ vẫn là rất thoải mái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận