Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 947: Hai tiện nhân giao chiến


Chương 947: Hai tiện nhân giao chiến





Sau khi hai người nhìn nhau hồi lâu thì cùng lắc đầu, trăm miệng một lời mà nói:

-Hóa ra là một kẻ ngu!

-Ngươi mắng ai?!

Hai tên gia hỏa cùng nhảy dựng lên, chỉ vào mũi đối phương kêu lên!

Chỉ có điều, Đông Hoàng Thái Nhất cao hơn, có thể chỉ vào mũi Tần Thọ.

Tần Thọ thì người lùn chân ngắn, nhất thời thua thiệt, ngón tay không với tới được Đông Hoàng Thái Nhất. Có điều phản ứng của hẳn cũng nhanh, sau một khắc, cánh tay liền biến dài, chỉ vào trên mũi Đông Hoàng Thái Nhất!

Sau đó hai tên gia hỏa nhao nhao dùng sức, chỉ mũi của đối phương đến biến hình, rồi lại trăm miệng một lời mà nói:

-Ngươi con mẹ nó rốt cuộc là ai vậy? Dám đối với ta như vậy?!

Sau khi hai tên gia hỏa mắng xong, lại nhìn nhau, rồi cùng gầm thét lên:

-Ngươi có thể đừng có học ta không!

Sau đó hai người tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng cùng quay đầu, ngồi xuống lưng tựa lưng, mắng:

-Cái đồ ngu xuẩn!

Sau đó hai người lại cùng quay đầu, nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ!

Lần này hai tròng mắt nhìn nhau trọn vẹn một canh giờ!

Trong lúc đó, các thần tiên qua đây nhìn thấy hai ngươi này, nhao nhao lui lại đi đường vòng, dù là Đông Thiên Môn cách vô cùng xa, nhưng cũng không có ai nguyện ý đi qua hai người này.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng hai người nghiêng đầu, ai cũng không nhìn ai nữa.

Đông Hoàng Thái Nhất tiếp tục gặm hạt dưa, Tần Thọ thì móc ra một cái đùi gà lớn rồi ăn, đây là Trù Thần làm, tay nghề đương nhiên là cực kỳ tốt, vừa lấy ra thì mùi thơm đã bay khắp mười dặm, nhất thời khiến cho bụng của các thiên binh ở Nam Thiên Môn kêu ùng ục.

Kim Thiềm ở bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt, nịnh nọt nói:

-Thỏ gia, người đang ăn cái chân gì đấy? Thơm quá!

Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, liếc nhìn Kim Thiềm nói:

-Không nhìn ra à? Chân chim!

Kim Thiềm liều mạng gật đầu nói:

-Nhìn ra rồi, hít hà… mùi rất thơm.

Đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Nhất bỗng nhiên chọc vào bụng hắn, sau đó trừng mắt một cái, Kim Thiềm thấy hành động của mình làm Đông Hoàng Thái Nhất mất mặt, thế là lập tức thành thành thật thật đứng ngay ngắn, bất động.

Sau đó hai mắt Đông Hoàng Thái Nhất trợn một cái, lại thọc vào cái bụng hắn, cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Kim Thiềm nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, giống như đang hỏi:

-Đại Đế, ngài muốn làm cái gì? Có thể nói chuyện không?

Sau đó hắn liền thấy Đông Hoàng Thái Nhất đưa lưng về phía Tần Thọ, sau đó không ngừng bĩu môi về phía sau lưng…

Kim Thiềm nghĩ nửa ngày, thử thăm dò truyền âm hỏi:

-Đại Đế, ngài vẫn là nói chuyện đi.

Đông Hoàng Thái Nhất nghe xong, lập tức nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo hắn, gầm thét lên:

-Lão tử muốn ăn chân chim! Là loại cái con thỏ kia ăn! Đi đoạt tới cho ta, rõ chưa?!

Lỗ tai Kim Thiềm bị rống tới sắp điếc, vừa xoa lỗ tai, vừa nói:

-Đại Đế, cái này… ta đánh không lại hắn thì đoạt thế nào. Hay là ngài tự mình động thủ?

Hai mắt Đông Hoàng Thái Nhất khẽ đảo nói:

-Ta con mẹ nó, đường đường là Đại Đế một đời, đi đoạt chân chim của con thỏ?! Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta ngại mất mặt! Ấy? Cái chân chim này ở đâu ra vậy? Ăn xong đã rồi mắng tiếp!

Đông Hoàng Thái Nhất cũng không biết có phải cố ý hay không, dù sao thì cánh tay vung lung tung, chân chim của con thỏ liền rơi vào trong tay hắn.

Vốn dĩ Tần Thọ còn đang ăn sảng khoái, kết quả trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi chân chim đâu, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy nó nằm trên tay cháu trai kia, lập tức phát hỏa, cả giận nói:

-Tiểu tặc! Đưa chân chim cho ta!

Đông Hoàng Thái Nhất quay đầu liếc nhìn Tần Thọ, rồi chỉ vào chân chim trong tay hắn nói:

-Ngươi nói ai là tiểu tặc?

Tần Thọ chỉ vào Đông Hoàng Thái Nhất nói:

-Nói ngươi đó! Chân chim ngươi đang cầm trong tay là của ta, nhân chứng, vật chứng ở đây, ngươi còn muốn nói cái gì? Được rồi, đi tìm Đế Tuấn Đại Đế nhà các ngươi nói rõ lí lẽ!

Đông Hoàng Thái Nhất nghe thấy muốn tìm Đế Tuấn, vội vàng ho một tiếng nói:

-Đừng… Đợi đã… Con thỏ, ngươi nói ta đoạt chân chim của ngươi có đúng không?

Tần Thọ gật đầu.

Đông Hoàng Thái Nhất đột nhiên quay đầu, đập bay Kim Thiềm, chỉ vào Kim Thiềm mắng:

-Bảo ngươi làm người tốt, ngươi không làm, học ăn trộm rồi có đúng không hả? Xem tiền đồ của ngươi đi, chân chim cũng trộm! Cái thứ đồ chơi này yêu tộc Thiên Đình chúng ta không có sao? Tại sao phải trộm? Đồ ăn trộm thì ngon hả? A? Trộm xong còn đưa cho ta! Vu oan hay là hãm hại đây hả?!

Kim Thiềm nằm rạp trên mặt đất, nước mắt chảy xuống rầm rầm, hắn thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn phải chịu uất ức như thế! Rõ ràng là bị vu hãm, còn con mẹ nó không dám phản kháng!

Thậm chí còn phải liều mạng gật đầu phối hợp…

Quá đáng hơn là, Đông Hoàng Thái Nhất một bên mắng hắn không nên trộm đồ, khiến cho yêu tộc Thiên Đình mất mặt, một bên đã ăn hết cái chân chim!

Cuối cùng, cháu trai này còn sờ lên miệng, lau sạch sẽ dầu ở ngoài miệng, rồi kín đáo đưa cái xương đùi chim cho Tần Thọ, thẳng thắn nói:

-Yên tâm, yêu tộc Thiên Đình chúng ta sẽ không bỏ qua cho người xấu. Trận đòn này coi như bồi tội với ngươi, ngươi thấy có được không?

Tần Thọ trợn tròn mắt, hắn đã gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa thấy người nào vô sỉ như này!

Tần Thọ tự hỏi, mình thấy tiện nhân vô sỉ ở trên đường đã muốn đánh người ở giữa đường, nhưng mà con hàng trước mắt này, hắn chỉ liếc nhìn đã muốn đập! Gia hỏa này cũng quá con mẹ nó không biết xấu hổ!

Có điều, cuối cùng Tần Thọ vẫn dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:

-Tiện nhân trên đường không tịch mịch, huynh đại, trâu bò!

Đông Hoàng Thái Nhất chắp tay lại nói:

-Đã nhường, đã nhường rồi! Huynh đài cũng không tệ.

Ma Lễ Thọ, Kim Thiềm ở bên cạnh, cùng tất cả thiên binh thiên tướng lui lại hơn một trăm mét, xoay người sang chỗ khác, bắt đầu điên cuồng lau mắt, trong lòng nói: Bẩn con mắt!

Ầm ĩ qua đi, Đông Hoàng Thái Nhất và Tần Thọ lại cùng ngồi xuống, Đông Hoàng Thái Nhất tiếp tục gặm hạt dưa, tiếp tục nhổ vỏ hạt dưa về phía Tần Thọ.

Tần Thọ cũng là vô cùng bất đắc dĩ với cái này, trong túi Tu Di của hắn bây giờ toàn là đồ ăn ngon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận