Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 912: Đao, sờ


Chương 912: Đao, sờ





Nói xong, Tần Thọ tiến đến bên người Lục Ngô bị đánh ngất, giở trò sờ loạn. Đầu tiên là hắn kéo túi Tu Di xuống, sau đó giống như là ảo thuật, từng món bảo bối của Lục Ngô bị hắn sờ soạng trên người lấy ra.

Vừa sờ, con thỏ này vừa thầm nói:

-Trộm quần lót ngươi…

Hắn còn ngẫu nhiên phàn nàn một câu:

-Không phải cái này, thật là khó sờ mà… ở chỗ nào vậy?

Tần Thọ cứ như vậy sờ soạng nửa canh giờ!

Mà những người khác cũng vây xem ở đây trọn vẹn nửa canh giờ!

Chu Bất Hoặc đứng xoa xoa chân, hỏi Trù Thần:

-Sư phụ, có muốn con đi gọi sư đệ không? Hắn lột sạch Lục Ngô, còn ở đó sờ, hơn nữa còn sờ soạng nửa canh giờ… ánh mắt mọi người nhìn hắn đã đều không được bình thường rồi.

Trù Thần xoa xoa mi tâm, hiển nhiên là có chút đau đầu về hành động quỷ dị của Tần Thọ, có điều hắn vẫn lắc đầu nói:

-Ta tin tưởng cái con thỏ chết này không có hứng thú gì với một con mèo đực. Hắn làm như thế chắc chắn là có đạo lý của hắn.

-Con biết rồi!

Chu Bất Hoặc bỗng nhiên kích động kêu lên.

Trù Thần nhìn về phía Chu Bất Hoặc, Chu Bất Hoặc cười ha hả nói:

-Năm đó sư phụ bảo con luyện đao công, không phải là để cho con luyện tập sờ thịt trước sao? Sau khi quen thuộc thớ thịt thì mới có thể hạ đao tốt, cắt ra được miếng thịt hoàn mỹ nhất. Con cảm thấy, có thể là sư đệ đang luyện tập cái này…

Trù Thần cau mày nói:

-Chẳng lẽ hắn muốn ăn Lục Ngô? Cái này không dễ làm đâu.

Chu Bất Hoặc gật đầu theo nói:

-Đúng là không dễ làm, đây chính là yêu tộc…

Không chờ hắn nói xong, đã nghe Trù Thần nói:

-Dựa vào kinh nghiệm của ta thì thịt của con mèo Lục Ngô này có thể sẽ hơi chua. Phải thêm nhiều ớt với ướp các loại gia vị rồi để một lát thì mới được.

Lời này vừa nói ra, tròng mắt Chu Bất Hoặc trợn lên, giống như là có chút hoài nghi nam tử trước mặt này có phải là sư phụ hắn không.

Hắn nức nở nói:

-Sư phụ, chúng ta không nói đùa nữa có được không? Đây chính là Đại La Kim Tiên của yêu tộc Thiên Đình đó, địa vị rất cao. Nếu như thật sự chết trong tay sư đệ, yêu tộc Thiên Đình tới truy cứu vậy thì cũng là phiền phức ngập trời.

Trù Thần vỗ vỗ bả vai Chu Bất Hoặc nói:

-Người khác ta không hiểu rõ, có điều nếu thật sự là người sư đệ này của ngươi muốn ăn thì sẽ ăn. Hơn nữa ta còn chưa có ăn qua yêu quái cấp bậc Đại La Kim Tiên đâu. Loại nguyên liệu nấu ăn thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Chu Bất Hoặc thấy Trù Thần nói như thế, hắn còn có thể nói cái gì, thế là quay người vọt vào bếp, không bao lâu sau cầm một con dao bầu đi ra, la hét:

-Con thỏ, lúc hạ thủ dùng cây đao này, thịt đao này cắn ra ăn ngon hơn.

Người vây xem thấy cảnh này, tập thể bó tay rồi.

Ánh mắt nhìn mấy người sư đồ nhà này đều không được bình thường, nhao nhao lui lại mấy bước, sợ không cẩn thận mấy sư đồ này sẽ đem bọn hắn về ăn.

Tần Thọ thuận tay tiếp nhận đao, sau khi ước lượng nói:

-Cũng được…

Phi Đản thấy vậy, khổ sở nói:

-Thỏ gia, ngài xem… đồ vật thì ngài cầm đi, chỉ là có thể…

Đúng lúc này, đầu Lục Ngô hơi lung lay, phát ra một tiếng hừ nhẹ, muốn mở mắt ra.

Tần Thọ nhìn thấy, không nói hai lời, bổ một đao tới!

Phi Đản thấy vậy, hai mắt nhắm lại, thầm nghĩ:

-Xong rồi!

Lục Ngô thì là vừa mở to mắt, đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, liền thấy một con thỏ cưỡi ở trên ngực của hắn, quơ một con dao bầu rồi bổ xuống!

Một khắc sau, hắn chỉ cảm thấy một trận đau đớn, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.

Cho dù là như thế, trước khi hắn mất đi tri giác cũng trách mắng một câu:

-Móa! Con thỏ chết tiệt!

Mà những người khác nhìn thấy là, coong một tiếng, trên đầu Lục Ngô phát ra lửa tung tóe, sau đó thì ngất đi.

Lúc này mọi người mới thấy rõ, con thỏ không dùng lưỡi đao mà là đập ngang! Hắn đây là dùng dao bầu như là cục gạch, dùng lực, đánh Lục Ngô hôn mê bất tỉnh.

Không đợi mọi người hiểu rõ đến cùng là con thỏ này muốn làm gì thì đã thấy con thỏ này lấm la lấm lét dừng sờ loạn ở trên người Lục Ngô.

Nhìn đến đây, tất cả mọi người xem như hoàn toàn hiểu rõ, cái con thỏ này hẳn là coi trọng Lục Ngô, sợ hắn tỉnh lại thì phản kháng, cho nên đánh cho bất tỉnh rồi muốn làm gì thì làm.

Thế là ánh mắt tất cả mọi người nhìn Tần Thọ đều biến thành càng thêm cổ quái.

Chu Bất Hoặc nhìn về phía Trù Thần, kết quả phát hiện không biết Trù Thần đã lui ra ngoài hơn một trăm mét từ lúc nào, đang ngửa đầu nhìn một con chim ở trên cây, một bộ dáng ta không biết cái con thỏ kia.

Chu Bất Hoặc:

-…

Đúng lúc Chu Bất Hoặc muốn nói gì đó, thì bên tai vang lên truyền âm của Trù Thần:

-Lấy cho hắn cái búa đi.

Chu Bất Hoặc nghe xong, lập tức yên tâm nói:

-Sư phụ, quả nhiên người vẫn là để ý sư đệ.

Sau đó chỉ nghe Trù Thần mắng:

-Để ý cái rắm! Ta là sợ hắn làm hỏng dao bầu!

Chu Bất Hoặc:

-... -

Lúc Tần Thọ thấy cái búa trong tay Chu Bất Hoặc thì cười vui vẻ:

-Được lắm, cái này thuận tay hơn dao bầu nhiều!

Sau đó Tần Thọ ném dao bầu trở về, lúc quay đầu, đập một búa lên đầu Lục Ngô!

Coong một tiếng, đám người thấy rõ trên đầu Lục Ngô hiện lên một cái cục lớn!

Sau đó từng người xoa xoa đầu mình theo bản năng rồi lại lui mấy bước.

Phi Đản nhìn thôi cũng thấy đau, có điều hắn cũng đã nhìn ra, hẳn là Tần Thọ không muốn giết Lục Ngô, dường như chỉ là hưởng chút tiện nghi mà thôi, thế này thì hắn an tâm rồi.

Đối với loại chuyện này, Phi Đản có thể hiểu được.

Thậm chí hắn còn có chút bột phục sự thẳng thắn của Tần Thọ, nhớ năm đó, hắn đùa giỡn mấy gia môn đều là lén lút. Cái con thỏ này lại dám làm ở đường phố, mạnh hơn hắn nhiều.

Tần Thọ mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao hắn biết rõ mình muốn cái gì, trộm hết là xong rồi.

Ở giữa, Lục Ngô có tỉnh lại hai lần, kết quả không ngoài dự tính, vừa mở mắt, trước mắt liền là một cái búa phóng to, sau đó trán đau đớn, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.

Đang lúc Tần thọ sảng khoái, thì nơi xa có một đám người rối loạn, sau đó một đám người tách mọi người ra!


Bạn cần đăng nhập để bình luận