Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 837: Thâm Uyên




Chương 837: Thâm Uyên



Lò Bát Quái nói:

-Vậy thì chúng ta sáng rồi, ha ha… con thỏ thật có phúc!

Sau khi Tần Thọ nghe được hai tiếng cười này, chỉ chỉ hai người nói:

-Các vị đại ca, hẳn là các ngươi cũng chưa có thử qua cảm giác của rùa và nồi tinh đúng không? Muốn cùng làm không?

Tiếng cười của Trùng Bát và Lò Bát Quái lập tức im bặt, đồng thời trợn mắt nhìn, chửi lớn một câu:

-Tên khốn!

Chỉ nghe đại ca đầu rồng nói:

-Không cần, thử qua rồi, không thú vị. Vẫn là nhìn ngươi có cảm giác.

Nói đến đây đại ca đầu rồng liền liếc mắt đưa tình với Tần Thọ, ý vị thâm trường nói:

-Thịt nhiều.

Trùng Bát và Lò Bát Quái nhìn nhau lần nữa, sau đó tiếp tục lăn ra đất, cười điên cuồng.

Tần Thọ thì không cười nổi, đột nhiên xoay người một cái ngồi dậy, chỉ vào mũi của đại ca đầu rồng nói:

-Thịt cái ông nội ngươi! Trong bụng ta mang thai đứa con của người khác, ngươi có biết không?

Vừa nói, Tần Thọ vừa chỉ vào cái bụng tròn vo.

-Đại ca, hắn cho chúng ta đội nón xanh, cái này còn có thể nhẫn sao? - Lão nhị kêu lên.

Tần Thọ chỉ vào lão nhị mắng:

-Trong đầu ngươi chứa cái gì vậy? Mẹ nó, cái logic chó má gì vậy?

-Giết chết hắn!

Lúc này đại ca đầu rồng cũng phát hỏa, vung tay lên, sau đó vô số quái vật đầu rồng ở sau lưng vọt lên, dùng bàn chân lớn cuồng đạp Tần Thọ!

Tần Thọ nằm trên mặt đất, cảm thụ cảm giác chân giẫm ở trên người mình, sau đó cơ thể tăng tốc hấp thu nguyên khí, thực lực cũng nhanh chóng tăng lên, trong lòng thở dài một tiếng:

-Tu hành quả nhiên là một chuyện thống khổ, a ha, buồn ngủ.

Sau khi bị bọn quái vật đầu rồng này đạp nửa canh giờ, Tần Thọ phát hiện, dường như cơ thể của hắn lại mạnh lên một chút, sau đó bọn gia hỏa này giẫm hắn mà hắn lại không có cảm giác!

Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

-Các ngươi giẫm đủ chưa?

Một đám quái vật đầu rồng vẫn không nói gì, tiếp tục giẫm.

Tần Thọ đột nhiên xoay người, cánh tay biến lớn rồi duỗi dài ra, quét ngang một cái, tất cả quái vật đầu rồng ở bốn phía đều bay ra ngoài!

Tần Thọ chỉ vào những đại ca đầu rồng vẫn luôn không xuất thủ kêu lên:

-Khổ người ngươi lớn, ngươi đến giẫm! Những cháu trai này của ngươi, quá yếu, không có ý nghĩa gì cả.

Đại ca đầu rồng nghe xong liền tiến lên một bước.

Bịch một tiếng, đã giẫm Tần Thọ vào trong bùn! Sau đó Tần Thọ một tay chống cái cằm, nằm cảm thụ bạo lực giẫm đạp truyền đến từ sau lưng, trong lòng đắc ý…

Có điều Tần Thọ cũng có chút buồn bực, thực lực của bọn gia hỏa này dường như cũng không tính là mạnh, không có ai là Đại La Kim Tiên. Thậm chí nửa bước Đại La Kim Tiên cũng không có, cường đại nhất của chỉ có gia hỏa đang động thủ này là Kim Tiên tầng chín.

Đáng tiếc, dường như con hàng này không biết tu hành, chỉ là dựa vào một cỗ sức mạnh của thân thể để đánh. Loại cường độ này, còn không bằng cường độ tấn công của Trương Vệ Vũ…

Tần Thọ nằm thở dài nói:

-Chẳng lẽ sâu trong tinh không đều là loại phế vật này à? Vậy sau này muốn tăng thực lực lên, thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể tự mình đánh mình được?

Đúng lúc Tần Thọ đang khổ nào, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót…

Đại ca đầu rồng vốn dĩ còn đang hung hãn nhưng sau khi nghe được tiếng chim hót này liền giống như là chuột nghe thấy mèo kêu, cả đám đều giật cả mình, kinh hoảng nhìn về phía đại ca đầu rồng.

Vẻ mặt đại ca đầu rồng cũng nghiêm trọng:

-Là Thâm Uyên tới, chạy! Chạy mau!

Sau đó Tần Thọ liền thấy bọn quái vật đầu rồng hoảng hốt ném Tần Thọ lại, nhanh chân chạy.

Nghe được lời nói của bọn họ, Tần Thọ bắt được chân của một con quái vật đầu rồng, tên kia bị hù đến nhảy lên mấy lần, rồi khóc nức nở nói:

-Thả ta ra! Thả ta ra… Ta không muốn chết.

Vẻ mặt Tần Thọ còn đang mơ hồ, những con hàng thiếu khuyết tế bào não này lại bị một thứ còn chưa tới dọa cho mất mật!

Tần Thọ đưa tay tới phẩy phẩy, sau đó lay lay đầu của đối phương hỏi:

-Trả lời ta, ta sẽ để ngươi đi, Thâm Uyên là cái gì?

Quái vật đầu rồng dường như cũng phát hiện là mình chạy không thoát, kêu khóc nói:

-Ta nào biết được Thâm Uyên là cái quái gì? Mỗi lần lúc hắn xuất hiện, bộ dáng đều không giống nhau. Nhưng mà trước khi hắn tới, bầu trời đều như đêm đen… Mau buông ta ra, ta muốn về nhà, hu hu hu…

Tần Thọ nghe được cái này thì buông tay, thả cho đối phương đi, đối phương liền chạy, sau đó Tần Thọ thấy bọn gia hỏa này lấy tốc độ nhanh gấp mười lần lúc đến đây chạy như điên, sau khi đến đường chân trời, liền nhao nhao mân mê cái mông, rồi chậm rãi chen vào trong đất, biến mất không thấy đâu.

Tần Thọ đoán chừng, bên kia hẳn là nơi có địa động, bọn họ cũng là dựa vào địa động để tránh né Thâm Uyên.

-Con thỏ, chuyện gì vậy? - Lò Bát Quái hỏi.

Tần Thọ lắc đầu:

-Không biết.

Sau đó Tần Thọ đem lời của quái vật đầu rồng nói với mình nói với Lò Bát Quái, sau khi hai người nghe xong liền kéo con thỏ chạy.

Vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ nói:

-Làm gì vậy? Đây là làm gì vậy? Run, sợ thật à…

Lò Bát Quái mang theo Tần Thọ vọt tới nơi đám quái vật đầu rồng kia biến mất, lúc nào mới kinh ngạc phát hiện, nơi này rất khác so với những nơi khác.

Tần Thọ bước lên mặt đất, mặt đất rất cứng.

Tần Thọ dúng sức giậm chân, mặt đất chỉ lắc lư một cái, rồi ngay cả một dấu chân cũng không có!

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Không thể nào, khí lực lớn như vậy, sao lại giống như là giẫm lên trên sắt thép vậy, một cái dấu chân cũng không có. Có gì đó quái lạ!

Lò Bát Quái bay lên trời, bịch một tiếng dùng sức giẫm lên mặt đất, vật mà mặt đất lại phát ra âm thanh như là tiếng va chạm vào kim thiết! Trình độ chắc chắn của mặt đất như vậy đã hoàn toàn dẫn tới chú ý của ba người.

Trùng Bát gõ nhẹ vào mặt đất nói:

-Cứng như vậy, những tên kia chui vào thế nào vậy? Chẳng lẽ là đầu sắt có khoan à?

Tần Thọ sờ sờ cằm, nghĩ đến hành động quỷ dị của bọn quái vật lúc ấy. Những tên to con kia, lúc giẫm mình đều chỉ hận là không thể để lại cho mình mười mấy dấu chân, nhưng mà sau khi đến nơi này thì tất cả đều thả chậm bước, sau đó…

Tần Thọ học bộ dáng của những con quái vật đầu rồng kia, chậm chậm xoay người cúi đầu, dùng đầu đụng nhẹ lên trên mặt đất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận