Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 360: Gặp lại tia chớp


Chương 360: Gặp lại tia chớp





Tần Thọ:

-…

Lò Bát Quái cười to nói:

-Oa, ha ha... đứa ngốc nghếch này thực sự tin, ha ha!

Tần Thọ mở miệng, kết quả vừa mở miệng, liền bị ba cây nhang cắm vào trong miệng, nghe được Rau Hẹ rất nghiêm túc nói:

-Đừng nhúc nhích! Đang bái mộ! Nghiêm túc chút!

Tần Thọ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rau Hẹ, cuối cùng có chút hối hận vì đã lừa nha đầu ngốc này.

Sau đó chỉ thấy Rau Hẹ cúi xuống bụng của Tần Thọ, khom mình hành lễ rồi lẩm bẩm nói:

-Trùng Bát à Trùng Bát, ta thật xin lỗi ngươi, nếu không phải tại ta, ngươi đã không chết ở đây. Bây giờ đã chết, thậm chí mộ cũng không có, lại càng đáng thương chôn trong bụng con thỏ chết tiệt này. Trùng Bát, nếu ngươi ở trên trời có linh thiêng, cứ nguyền rủa con thỏ cho đến khi hắn chết...

Tần Thọ vừa nghe hai mắt liền sáng lên, ngẩng đầu nói:

-Câu này nói đúng lắm!

-Câm miệng! Nghiêm túc, tỏ lòng thành kính với người đã khuất! Giữ chặt nén hương! - Rau Hẹ mắng.

Nhất thời Tần Thọ không nói nên lời, lẳng lặng nằm đó bất động.

Ngay khi Rau Hẹ đang đọc điếu văn một chuỗi dài thương tiếc, đại môn lại mở ra, sau đó giọng nói của Trùng Bát vang lên:

-Rau Hẹ, con thỏ các ngươi đang làm gì vậy?

Những lời này nói ra, Rau Hẹ lập tức sửng sốt!

Sau đó, Rau Hẹ cảm thấy một cơn gió thổi qua bên cạnh mình, cùng với tiếng bước sàn sạt trên sàn nhà, âm thanh chạy trốn truyền đến!

Rau Hẹ quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Thọ nhanh như chớp chạy trốn mất dạng!

Lại quay đầu nhìn về phía đại môn, đúng lúc nhìn thấy Trùng Bát đang tò mò nhìn lại đây.

Rau Hẹ nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, gần như hét lên:

-Con thỏ chết tiệt! Ngươi đừng có chạy, ta muốn giết ngươi! Làm ta khóc bao nhiêu nước mắt, thương tâm cỡ nào!

Sau đó Rau Hẹ liền đuổi theo Tần Thọ.

Trùng Bát đứng tại chỗ, gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ xoay người cúi đầu hành lễ với đại điện bạch cốt nói:

-Đa tạ sư phụ đã giảng giải!

-Ta không phải là sư phụ của ngươi, những gì truyền lại cho ngươi cũng là của tổ tiên ngươi. Nhân quả mà thôi... Nếu ngươi thật sự muốn đền đáp ân tình này, chỉ cần nhớ kỹ lời ta đã dặn là được.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đại điện.

Trùng Bát lại hành lễ nói:

-Vâng, sư phụ!

Nữ tử không nói gì, cũng không biết là thừa nhận hay cự tuyệt.

Trùng Bát không quan tâm nữ tử có đáp lại hay không, sau khi bái xong ba cái, liền cáo từ rời đi...

Lại nói tới Tần Thọ bị Rau Hẹ đuổi giết tới tận chân núi, sau đó...

-Tần Thọ, ngươi đứng lại cho ta!

Toàn bộ cơ thể Rau Hẹ bốc lên ngọn lửa, đuổi theo Tần Thọ trong rừng cây, nhưng Tần Thọ cực kỳ tinh ranh, luồn tới luồn lui trong các hốc cây, như cá chạch trong nước.

Cách đó không xa, Tiểu Thụ Hành Thái ngồi bên cạnh Trùng Bát, Trùng Bát lấy ra một con cá đưa cho Hành Thái:

-Ăn không?

Hành Thái lắc đầu.

Trùng Bát ném thẳng vào miệng rồi nói:

-Bình thường ngươi ăn gì?

Rễ cây của Hành Thái thoáng một cái, từng cái rễ chui vào trong đất, sau đó nó bày ra vẻ mặt rất hưởng thụ.

Trùng Bát cười nói:

-Ngươi... ăn đất à!

Hành Thái rũ rũ lá, giống như là đang gật đầu.

Trùng Bát:

-Phục!

Hành Thái lại rũ rũ lá ra vẻ đắc ý.

Trùng Bát:

-Ngươi thật ngây thơ... Đúng rồi, về sau muốn mưa, theo ta… Quên đi, ba ngày nữa ta sẽ đến một lần, giúp ngươi tắm trận mưa, thế nào?

Hành Thái vui vẻ động động lá trên thân cây thể hiện niềm hạnh phúc và lòng biết ơn.

Trùng Bát vẫy tay nói:

-Không có gì, bằng hữu của Tần Thọ cũng là bằng hữu của ta! Chờ sau này khi ta trở thành một con rồng thực sự, ngươi có thể tắm mưa bao nhiêu tùy thích!

Hành Thái cười càng vui vẻ...

Dưới chân núi, cuối cùng Rau Hẹ cũng bắt được Tần Thọ, sau đó cưỡi lên người Tần Thọ, đánh từng quyền.

Tuy nhiên, Tần Thọ là một kẻ có mình đồng da sắt, đánh không nổi, đốt cũng không đau...

Cuối cùng, Rau Hẹ cũng chỉ có thể căm giận buông tha cho Tần Thọ, tức giận nói:

-Tần Thọ chết tiệt kia, không chọc giận ta thì ngươi không vui có phải không?

Tần Thọ dứt khoát gật đầu.

Rau Hẹ mở to mắt, phồng má lên nói:

-Ngươi không thể làm ta vui vẻ một chút sao?

Tần Thọ ngồi dậy nói:

-Lúc ngươi vui vẻ sao dễ nhìn bằng lúc ngươi tức giận! Đến, lại nổi điên lên lần nữa cho gia xem!

-Ta giết ngươi!

Rau Hẹ xoay người đè lên Tần Thọ rồi bắt đầu đánh!

Vào lúc chạng vạng, mặt trời lặn dần về phía tây, trước cổng lớn Ngự Hoa Viên, Tần Thọ vẫy tay chào tạm biệt Rau Hẹ và Trùng Bát.

-Tần Thọ, rảnh rỗi thì đến Văn Khúc Cung chơi! - Trùng Bát kêu lên.

Tần Thọ xua tay nói:

-Thỏ gia ta là người bận rộn như vậy, để khi nào rảnh rồi nói!

-Hừ! Không biết xấu hổ! - Rau Hẹ mắng.

Tần Thọ cười hì hì rồi rời đi.

Chỉ là lần này Tần Thọ không vội về nhà mà là dừng lại dọc đường thu thập rất nhiều hoa cỏ, tuy rằng chỉ là cây cỏ hoa lá bình thường, nhưng cây cỏ hoa lá sinh trưởng ở tiên giới cũng không phải cây cỏ hoa lá bình thường.

Cái cây kia chính là cây đại thụ cao chọc trời, hai mươi người vây quanh mới có thể miễn cưỡng ôm lấy!

Những bông hoa bất kể lớn hay nhỏ cũng đều đẹp một cách rực rỡ tinh tế.

Cỏ xanh như ngọc, tràn đầy sức sống...

Tần Thọ không biết hắn đã thu thập được bao nhiêu, trở lại Mặt Trăng, mở Hắc Ma Thần Hạp ra nhìn vào bên trong, Tần Thọ sững sờ, sau đó gãi đầu cười:

-Suýt nữa thì quên mất các ngươi rồi!

Vì vậy Tần Thọ trực tiếp ném cây cỏ hoa lá vào Phong Hoa Thành, đồng thời gọi Đại Tứ Hỉ đến nói:

-Đi, tìm người trồng những cây cỏ hoa lá này cho ta! Chăm sóc chúng cho tốt, đừng để chết, lát nữa thỏ gia ta còn muốn thưởng hoa thưởng sao thưởng Hằng Nga!

-Thỏ gia yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt mọi việc.

Đại Tứ Hỉ gật đầu rồi nhanh chóng dẫn người đi trồng cây.

Tần Thọ gọi Yêu Kê đến rồi vung tay ném Thiết Trúc đầy đất.

Những cây Thiết Trúc này không phải là phàm phẩm bình thường, mà là tiên phẩm! Tuy rằng chỉ là hoàng cấp trung cấp của tiên phẩm, nhưng ở trong tiên giới, cũng là thứ tốt hiếm có! Nhiều Thiết Trúc gộp lại với nhau, trên mặt trăng vốn không có nguyên khí, nay bỗng trở nên rất dồi dào, càng ngày càng đậm!

Tần Thọ thấy vậy, hai mắt sáng lên, vỗ tay nói:

-Đồ tốt! Những cây Thiết Trúc này thật thần kỳ! Xem ra phải tìm thời gian đến Phương Thốn Sơn một chuyến. Ở đó còn rất nhiều loại cây cỏ khác... không thể lãng phí được!

Tần Thọ cũng không cảm thấy ý tưởng này vô sỉ đến mức nào, ngược lại còn gật gật đầu, tự hào cho rằng bản thân thông minh!

Lúc này Hằng Nga trở lại, Tần Thọ vội vàng trở lại Nguyệt Cung.

Vào ban đêm, khi mọi người đều đã ngủ, nhưng khi đến rạng sáng.

Bùm!

Đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, thanh âm rất lớn, khiến mọi người đều bị choáng váng!

Có người sợ hãi bật dậy, có người ngã xuống giường...

Tần Thọ đột nhiên đứng lên, thanh âm này quá quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền thấy tia chớp màu đỏ từng mang hải sản xuyên thủng bầu trời đánh xuống giữa Nguyệt Cung!

Giờ phút này, Tần Thọ không còn là con thỏ không có chút tu hành hay là Tần Thọ chỉ có chút thực lực nữa, Tần Thọ lập tức mở ra Bảo Đồng, đồng thời hét lớn:

-Tiểu tặc, dừng lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận