Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 862: Bị tinh cầu đánh một quyền (2)



Chương 862: Bị tinh cầu đánh một quyền (2)





Tần Thọ và mèo béo đã sớm chạy tới bên cạnh, mèo béo bụm mặt nói:

-Đây chính là viện quân cường đại mà ngươi nói hả? Sao ta lại cảm thấy lão nhân này là đang giả vờ lợi hại nhưng lại không có thực lực vậy?

Vừa nói xong, oanh một tiếng tảng đá nổ tung, đồng thời lão đầu đã xuất hiện trước mặt Thái Âm tinh quân.

Đánh một quyền về phía mặt của Thái Âm tinh quân!

Thái Âm tinh quân cũng không so đo, một vầng loan nguyệt sáng lên trên mi tâm, một khắc sau Tần Thọ và mèo béo hét lên một tiếng, mặt trăng dưới lòng bàn chân của bọn họ biến mất rồi!

Dường như là đồng thời, một cỗ sức mạnh kinh khủng đánh tới, ngay cả cơ hội tránh né hai người cũng không có, bịch một tiếng bị đánh bay ra ngoài!

Người trên không trung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vậy mà mặt trăng lại xuất hiện ở giữa Thái Âm tinh quân và Nam Vô Tội! Nam Vô Tội đánh một quyền vào trên mặt trăng, mặt trăng to lớn sau khi run rẩy một trận thì phát ra một tiếng oanh thật lớn, từng tòa núi liên tiếp nổ tung giống như là kỹ xảo phim ảnh trong phim võ hiệp.

Có điều Thái Âm Tinh quá lớn, rốt cuộc thì một quyền của Nam Vô Tội cũng không thể đem lực đạo oanh đến tinh cầu đối diện.

Cho dù là như thế, Tần Thọ và mèo béo cũng nhìn đến trợn mắt há mồm!

Thái Âm Tinh lớn bao nhiêu chứ?

Tần Thọ không biết phải hình dung thế nào, dù sao thì chính là rất lớn!

Đây là tinh cầu lớn nhất mà Tần Thọ từng thấy!

Mặc dù không thể so với Địa Tiên Giới, nhưng cũng lớn như cả một thiên hạ!

Chỉ có điều lúc này Thái Âm Tinh lớn như vậy mà lại thu nhỏ đến cỡ như Trái Đất…

Nếu như Tần Thọ không nhớ lầm thì cái vừa rồi đánh hắn và mèo béo chính là Thái Âm Tinh thu nhỏ giữa nàng và Nam Vô Tội kia mà Thái Âm tinh quân điều động đến, sau đó Thái Âm Tinh lại phóng đại rồi đâm vào trên người hắn và mèo béo.

Tần Thọ xoa xoa mặt, thầm nói:

-Má nó, ta nói với ngươi rồi ngươi lại không tin, ta bị tinh cầu đánh một quyền…

Mèo béo nói:

-Ta tin.

-Nam Vô Tội, Thái Âm Tinh này của ta là như thế nào đây?

Thái Âm tinh quân đứng lơ lửng ở trên không, Thái Âm Tinh ở dưới chân từ từ thu nhỏ, cuối cũng hóa thành quả bóng rổ nhỏ, bị nàng giẫm ở dưới chân.

Nam Vô Tội thổi thổi nắm tro bụi trong tay, nói:

-Thái Âm và Mặt Trời được gọi là hai cái mắt của Bàn Cổ biến thành, đúng là cực kỳ cứng rắn. Ba nguyên hội này của ngươi, cũng không phải đơn thuần sinh trường?

Thái Âm tinh quân cười nói:

-Dĩ nhiên không phải rồi, ta dùng hai nguyên hội bố trị đại trận cực âm trong Thái Âm Tinh, đại trận có thể điều động sức mạnh của Thái Âm Tinh, cũng có thể cướp đoạt sức mạnh của hư không. Nó bây giờ chính là pháp bảo bản mệnh của ta… ngươi bây giờ, có còn muốn dọn cỏ không?

Nam Vô Tội thở dài nói:

-Cái này đúng là khiến cho ta hơi kinh ngạc, có điều… cũng chỉ có như thế mà thôi.

Nói xong, Nam Vô Tội bước ra một bước, cách một khoảng đấm ra một quyền, Tần Thọ phảng phất thấy trong trong hư không giống như là có một ngọn trường thương đâm ra ngoài!

-Quyền thương?

Thái Âm tinh quân nhướng mày, Thái Âm Tinh ngăn ở trước mắt, lớn như sao lần nữa!

Đúng lúc này, quyền thương của Nam Vô Tội bỗng nhiên chuyển hướng, xoay trên không một cái vặn vẹo như ngôi sao được uốn cong như một cây cung ở trên không, sau đó thân hình duỗi thẳng, uy lực cực lớn quất ngang vào Thái Âm Tinh!

Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Thái Âm Tinh oanh một tiếng, bị đánh bay ra ngoài!

Sau đó Nam Vô Tội lại bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Thái Âm tinh quân, giơ cao một cánh tay như là cây đại thương đánh xuống phía đối diện, thiên địa vì đó mà thất sắc!

Sắc mặt Thái Âm tinh quân trắng bệch.

Bành!

Thái Âm tinh quân bị đánh rơi xuống như quả cầu!

Nam Vô Tội lại đá một cước lún xuống, hư không vỡ nát!

Thái Âm tinh quân thét lên, thân thể nổ tung thành từng khúc, đã sắp bị giẫm chết!

Tần Thọ che mặt nói:

-Quá độc ác, thủ đoạn quá ác liệt, thỏ gia ta không làm được việc này.

Mèo béo gật đầu nói:

-Ta cũng không làm được, nếu là ta, ta sẽ để nàng khiêu vũ. Ngươi thì sao?

Tần Thọ nói:

-Nói có lý.

-Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không ra tay, chờ ta chết đi, các ngươi sẽ chỉ có nước bị tiêu diệt từng người! - Thái Âm tinh quân thét chói tai.

Tần Thọ nghe xong, kêu lên theo:

-Không hay rồi!

Quả nhiên, một khắc sau một trận tiếng ù ù của chiến mã vang lên, sau đó bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện vô số kỵ binh!

Người dẫn đội Tần Thọ cũng biết, tất cả đều là đại đế một phương, Phật Tổ!

Phía Đông, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế!

Phía bắc, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế!

Phía tây, Tây Phương Câu Trần Đại Đế!

Phía Nam, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế!

Đến đông đủ!

Ba đại đế vị trí đầu, Tần Thọ đều đã gặp. Duy chỉ có Trường Sinh Đại Đế thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, sắc mặt người này cương nghị, lông mày như tia chớp, trong mắt giống như là có vô số lôi đình đang bạo ngược gào thét.

Mèo béo nói:

-Ta biết hắn! Hắn thành Đại Đế rồi?

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Ngươi biết?

Mèo béo nói:

-Đương nhiên biết, biết Ngọc Thanh Chân Vương không.

Tần Thọ nói:

-Ngọc Thanh Chân Vương? Gia hỏa này cũng thật dám đặt tên, không sợ Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn cho hắn một bạt tai sao?

Mèo béo nói:

-Nhất định là đã đánh qua, dù sao cũng là cha của hắn.

-What?!

Tần Thọ túm chặt lấy mèo béo, không dám tin hỏi.

Mèo béo nghe không hiểu Tần Thọ nói gì, có điều cũng biết gia hỏa này sẽ hỏi cái gì, lười biếng nói:

-Cái này ngươi không biết sao? Ngọc Thanh Chân Vương là con thứ chín của Nguyên Thủy Thiên Vương, mà Nguyên Thủy Thiên Vương này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, rõ chưa?

Tần Thọ trợn mắt há mồm nói:

-Thánh nhân cũng có dòng dõi?

Sau đó Tần Thọ cười tủm tỉm như tên trộm, nói:

-Lão bà hắn là ai? Xinh đẹp không?

Mặt mèo béo tối sầm, dùng một loại ánh mắt như là đang nhìn người ngu xuẩn nhìn Tần Thọ nói:

-Cả ngày đầu óc ngươi đều nghĩ những cái gì vậy? Sao có thể so sánh thánh nhân với phàm nhân, sinh một đứa bé mà còn phải tìm lão bà à?

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Chẳng lẽ, hắn tự sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận