Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 316: Con khỉ truyền kinh



Chương 316: Con khỉ truyền kinh





Tôn Ngộ Không cười hê hê nói:

-Con thỏ nhà ngươi lắm chuyện quá, được rồi, ta rửa ở đây là được rồi chứ gì?

Vừa nói, Tôn Ngộ Không vừa cho hai tay vào bát nước ở bên cạnh đó.

Tần Thọ nhìn nhìn, mặt đen lại, đập lên tay của đối phương kêu lên:

-Ngươi là ngốc thật, hay là đang giả ngốc vậy? Đó là canh! Ngươi không phải là Linh Minh Thạch Hầu, trời sinh thông minh sao, sinh ra là cái gì cũng biết làm sao đến cái này lại không hiểu vậy?

Hai mắt Tôn Ngộ Không khẽ đảo nói:

-Mặc dù ta thông minh nhưng cũng mới từ trong cục đá nhảy ra, làm sao có thể cái gì cũng hiểu được?

-Không hiểu, vậy sao ta bảo ngươi gọi ta là cha, ngươi lại không gọi?

Tần Thọ không cam lòng kêu lên.

Tôn Ngộ Không trợn mắt nhìn hắn một cái nói:

-Cho dù ta không hiểu, cũng biết thỏ không sinh ra được khỉ!

Tần Thọ ngẫm lại, có vẻ như đúng thật là có chuyện như vậy.

Trong lúc đó Tần Thọ trần ngập ác ý thầm nghĩ: Vì sao bên trong cục đá này lại không nhảy ra một con chim nhỉ, nếu như thế thì không chừng thỏ gia ta đã thành công rồi.

Trong khi nói chuyện thì Tôn Ngộ Không đã chạy đến bên dòng suối nhỏ cách đấy không xa, rửa tay một cái, rồi sau đó lại chạy về.

Tần Thọ không chịu được việc con hàng này dùng tay, dứt khoát bắt đầu dạy Tôn Ngộ Không dùng đũa, cái con khỉ này đúng thật là đồ biến thái, Linh Minh Thạch Hầu này thất khiếu toàn thông, đầu óc và thân thể đều là đồ vật cấp thiên tài yêu nghiệt, nói chuyện hiểu ngay, vừa học liền biết!

Thậm chí khi Tần Thọ nói với con khỉ này thức ăn này về sau ăn như thế nào, con khỉ này không chỉ có nghe hiểu mà dựa vào ngộ tính của hắn lại có thể suy một ra ba, nói Tần Thọ đã bỏ nhiều ớt rồi….

Tần Thọ nhìn mọi thứ đều không thể làm khó được cái con khỉ này, nên trong lòng khó chịu.

Thế là, Tần Thọ móc ra một cái bầu rượu, đây là chỗ còn lại từ lúc đến dự thịnh hội Tết Trung Nguyên, hắn thuận tay đem về.

Về sau có rượu của Tửu Thần, rồi lại có Hầu Nhi Tửu, nên hắn đã nhanh chóng quên cái thứ đồ chơi này đi.

Tần Thọ tự nhủ trong lòng: “Cái con khỉ nhà ngươi, học mọi thứ thì nhanh, ta không tin tửu lượng của ngươi cũng là trời sinh uống được nhiều!”

Tôn Ngộ Không thấy con thỏ lấy ra một cái ấm rất đẹp, rót cho hắn một chén, sau đó uống một ngụm, lông mày nhảy loạn, mặt mũi tràn đầy sảng khoái…

Tôn Ngộ Không tò mò hỏi:

-Con Thỏ, đây là thứ gì vậy?

Tần Thọ nói:

-Đây là rượu! Như người ta thường nói, có rượu có thức ăn mới là tiệc. Chúng ta đã có đồ ăn, há có thể không có rượu.

-Hê! Thú vị, ngươi cho ta nếm thử đi. Cái này có vẻ rất thơm a…

Tôn Ngộ Không vừa nói đã đưa tay ra bắt lấy.

Tần Thọ đẩy tay của hắn ra nói:

-Gấp cái gì mà gấp ta cho ngươi là được rồi! Trước tiên ngươi hãy nếm thử, tránh việc không uống được rượu, lại lãng phí rượu ngon của thỏ gia ta.

Tôn Ngộ Không bĩu môi nói:

-Dưới gầm trời này, làm gì có chuyện gì có thể làm khó lão Tôn ta!

Tần Thọ cũng không để ý đến hắn, rót một chén rượu rồi nói:

-Ngươi nếm thử trước đi.

Tôn Ngộ Không bưng chén rượu lên, học bộ dáng của Tần Thọ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi rót cả vào trong miệng, từ đầu lưỡi chảy sang hai bên, rồi trở lại giữa, cuối cùng không có vào lưỡi mà nuốt thẳng xuống!

Tần Thọ nhìn bộ dáng uống rượu của Tôn Ngộ Không, trong lòng phiền muộn: “Móa nó, nhìn một chút đã học được, gia hỏa này không phải là Linh Minh Thạch Hầu mà là phương tiện phục chế mà!”

Tôn Ngộ Không uống một ngụm, chẹp chẹp miệng, không nói chuyện.

Tần Thọ hỏi dò:

-Con khỉ, hương vị thế nào?

Tôn Ngộ Không thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn trời nói:

-Thứ này, khó mà nói…

Đột nhiên thấy Tôn Ngộ Không khẽ vươn tay, đoạt lấy bầu rượu, mở nắp ra, ngửa đầu lên rót!

Tần Thọ thấy thế, nhanh chóng đoạt lại, kết quả lúc ấm đến tay đã trống không!

Tần Thọ nhìn nhìn, mắng to:

-Con khỉ chết tiệt nhà ngươi, rượu này chỉ còn có một vò, vậy mà đều bị ngươi uống hết rồi!

Nhìn thấy hai mắt của con khỉ kia đỏ bừng, đứng lên, mỗi một bước đều lắc rồi cười một cái nói:

-Ợ… rượu, uống như vậy thoải mái hơn… Con thỏ, còn nữa không?

Tần Thọ liếc hắn một cái rồi nói:

-Còn cái rắm, cút về ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa đấy.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, cười ha ha nói:

-Làm việc gì? Lão Tôn ta không làm việc…

Nói đến đây, Tôn Ngộ Không ra vẻ thần thần bí bí lại gần, hạ giọng nói với Tần Thọ:

-Con thỏ, ta nói cho ngươi biết, sư phụ dạy ta phép thuật.

Tần Thọ nghe xong, cái chén trong tay rơi loảng xoảng trên mặt đất, trong lòng kêu rên: “Con mẹ nó! Đã nói là mấy năm sau mới dạy cơ mà? Thỏ gia ta đều đã làm chuẩn bị dây dài để câu cá lớn rồi, thế mà đám hàng này lại không xuất chiêu theo lẽ thường! Sao bây giờ lại dạy rồi?”

Trong lòng Tần Thọ khẩn trương… Đã thấy đột nhiên Tôn Ngộ Không đặt mông ngồi ở bên cạnh Tần Thọ, ôm bả vai Tần Thọ nói:

-Con thỏ, ngươi gấp cái gì? Huynh đệ chúng ta, không phải của ta cũng chính là của ngươi sao? Ta học rồi, sau đó sẽ về dạy ngươi, thế nào hả?

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui mừng nói:

-Thật?

Tôn Ngộ Không cười đáp:

-Đương nhiên! Hôm qua sư phụ dạy ta một bộ công pháp tu hành, cộng thêm một phép thuật nhỏ, tên là Cân Đẩu Vân, cái đồ chơi này ta nhảy không tốt, chỉ có thể nhảy lên vạn dặm, xem như là miễn cưỡng nhập môn đi.”

Tần Thọ nghe xong, âm thầm líu lưỡi, khó trách Tu Bồ Đề tổ sư muốn nhận hắn làm đồ đệ, năng lực học tập của gia hỏa này thật quá kinh khủng!

Tần Thọ hoàn toàn quên mất, hắn học phép thuật, hình như cũng là học là biết ngay.

Đang lúc Tần Thọ còn kinh ngạc trong lòng, Tôn Ngộ Không đã ngồi xếp bằng xuống, cười hê hê nói:

-Thôm qua Thiên sư phụ dạy ta một bộ công pháp, gọi là “Tạo Hóa Hội Nguyên Công”, đó là điều kỳ diệu của nhiều tạo hóa thiên địa. Sư phụ nói, đây là do người dung hòa công pháp của ba nhà Nho Thích Đạo, để sáng tạo ra công pháp độc môn, kỹ thuật thêm vào với tạo hóa, uy lực vô tận, có thể tiến nhập trường sinh.

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, hiện tại hắn thiếu nhất chính là công pháp tu luyện, không ngờ đi mòn gót sắt không tìm được, mà bây giờ lại có được chẳng tốn công từ chỗ Tôn Ngộ Không.

Tần Thọ tranh thủ thời gian đi tới trước hỏi:

-Con khỉ, đừng có nói nhiều như vậy, dạy ta trước đi!

Tôn Ngộ Không cười ha ha, mắt say lờ đờ, có chút đắc ý nói:

-Dạy ngươi, đương nhiên là không có vấn đề, có điều… ta phải nhắc nhở ngươi. Công pháp này có chút khuyết điểm…

-Khuyết điểm gì?

Tần Thọ buồn bực, công pháp của Thánh Nhân mà cũng có khuyết điểm.

Tôn Ngộ Không thở dài nói:

-Sư phụ nói, mặc dù công pháp này của người lợi hại, nhưng mà chung quy việc tu luyện ở từng cảnh giới cũng có chút chênh lệch với những công pháp khác một bậc. Nói cách khác, toàn thể thì rất lợi hại, nhưng mà mỗi một cảnh giới lại không thể nào đạt đến cảnh giới đại viên mãn. Người có nói qua, thế gian cũng có một vài công pháp có thể tu đến đại viên mãn, có điều lại đều là công pháp độc môn. Người khác không truyền, người truyền loạn cũng không hay, cái này quan trọng ở mặt mũi.

Nghe đến đó, trong đầu Tần Thọ liền lóe lên câu nói của Hạo Thiên Khuyển, trong thiên hạ, nếu bàn về Trúc Cơ, điều đầu tiên trong “Huyền Thiên Cửu Sách” đó là việc nhân đức không nhường ai!

Vốn dĩ Tần Thọ còn cho rằng con chó chết này nói chuyện hay làm việc đều không đáng tin cậy, lời nói này cũng chỉ là nghe một chút mà thôi… Hiện tại xem ra, không chừng những cái này đều là thật!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thọ có hơi xoắn xuýt, trước mắt không thể nghi ngờ “Tạo Hóa Hội Nguyên Công” là thứ chỉ cần đưa tay là có thể học được.

Nhưng mà Tần Thọ không cam tâm…


Bạn cần đăng nhập để bình luận