Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 319: Thiết Trúc run lẩy bẩy


Chương 319: Thiết Trúc run lẩy bẩy.





Quảng Sơn cười ha ha nói:

-Được, coi như ta không nghe thấy. Nhưng mà ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ giúp cái con thỏ này, ta cũng đến để giám sát đấy! Ta thật muốn xem xem con thỏ này làm thế nào để chém sạch rừng Thiết Trúc! Con thỏ của chúng ta mạnh miệng nói chặt bao nhiêu Thiết Trúc nhỉ… Ai u! Ai nha! Chậc chậc… Hơn ba mươi cây, sắp bốn mươi cây rồi á! Ghê gớm, ghê gớm! Con thỏ, ngươi cố lên, ta xem trọng ngươi… Ha ha…

Quảng Sơn không nhịn được cười ha hả, sau đó túm lấy Tùng Quả, cưỡng ép bắt đi.

Chờ khi hai người về tới bên ngoài Thính Cổ Lâu, Quảng Vân hỏi:

-Quảng Sơn, con thỏ kia thế nào rồi?

Quảng Sơn phất phất tay nói:

-Còn có thể như thế nào? Đệ còn không cần tốn sức đi nhìn nhiều, nhìn một vòng liền biết, ba ngày, hơn ba mươi cây Thiết Trúc… Đời này hắn cũng chỉ có thể chặt Thiết Trúc mà thôi.

Quảng Vân gật đầu nói:

-Đệ nhìn rõ rồi?

Quảng Sơn xem thường nói:

-Còn không thể nhìn rõ cái này nữa sao? Nhìn rất kỹ rồi! Không tin huynh hỏi Tùng Quả đi!

-Ta không hỏi Tùng Quả, ta chỉ hỏi đệ. - Quảng Vân nói.

Quảng Sơn bĩu môi nói:

-Yên tâm đi, đệ làm việc thì huynh cứ yên tâm! Đời này con thỏ chỉ có thể chặt Thiết Trúc, không gây phiền phức gì được nữa đâu.

Quảng Vân khẽ gật đầu, lúc này mới yên tâm, hắn tín nhiệm Quảng Sơn nên cũng lười phí tinh lực đi xem con thỏ kia…

Kết quả là, trong lúc không ai hay, rừng Thiết Trúc kia đang nhanh chóng biến mất…

Cùng lúc đó, Tôn Ngộ Không bái kiến Tu Bồ Đề Tổ Sư dưới đài cao.

Tôn Ngộ Không cung kính nói:

-Sư phụ, người để cho con suy nghĩ, con đã suy nghĩ một đêm không có chợp mắt. Càng nghĩ, con càng không biết sư phụ người biết những cái gì, lựa chọn như thế nào? Xin sư phụ chỉ điểm.

Tu Bồ Đề Tổ Sư khẽ gật đầu nói:

-Ở chỗ vi sư có ba mươi sáu phép biến hóa Thiên Cương, và bảy mươi hai phép biến hóa Địa Sát, ngươi muốn học cái nào?

Tôn Ngộ Không nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, theo bản năng muốn học hết, kết qủa lời nói còn chưa nói ra thì linh cơ khẽ động nói:

-Sư phụ, đã đều là phép thuật của sư phụ, thì đồ nhi có thể học hết không?

Tu Bồ Đề Tổ Sư sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ tới con khỉ này lại nói như vậy, sau đó cười nói:

-Cái con khỉ nhà ngươi, đúng là có chút khôn khéo.

Tôn Ngộ Không cười hê hê nói:

-Sư phụ, chính là bởi vì có cái gọi là không ghét bản thân mình có nhiều bản lĩnh mà.

Tu Bồ Đề Tổ Sư nói:

-Bỏ đi, vậy thì truyền tất cả cho ngươi. Ngươi tới đây, nghe vi sư giảng cho kỹ.

Tôn Ngộ Không áp sát tới, an tâm nghe giảng, trong lòng phục con thỏ sát đất, tự nhủ: Nếu không có con thỏ chỉ điểm, chỉ sợ là dù có lựa chọn nhiều, cũng sẽ bị thua thiệt!

Đến lúc nghe được, bảy mươi hai Địa Sát còn không bằng Thiên Cương, Tôn Ngộ Không càng cảm kích con thỏ nhiều hơn.

Lúc chạng vạng tối, Tôn Ngộ Không phá lệ tới sớm, đến lúc này, Tôn Ngộ Không mới phát hiện ra có điểm không đúng, rừng Thiết Trúc này có hơi đơn bạc!

Tôn Ngộ Không nhảy lên không trung nhìn ra xa, lập tức giật nảy mình, chỉ thấy nửa cái dốc núi đều trọc ở phía xa xa! Mặt đất thì xoay tròn lên, giống như là bị thứ gì ủi qua!

-Con thỏ, con thỏ!

Tôn Ngộ Không nhìn thấy con thỏ tiếp tục đi vào rừng trúc phía trước tiếp tục giả chết, thì tranh chủ thời gian chạy tới, kêu lên.

Tần Thọ vừa nhấc mí mắt vừa nói:

-Con khỉ, làm cái gì vậy?

-Ta làm gì? Hai ngày trước phát hiện rừng Thiết Trúc biến mất có hơi nhanh, hôm nay ngươi điên rồi à, lại chặt hết chỉ còn phạm vi mấy cây số bên ngoài rừng Thiết Trúc! Ngươi đây là muốn đem cái núi này làm thành đồi trọc hả? - Tôn Ngộ Không nói.

Tần Thọ khinh bỉ nói:

-Cũng không phải nhà của ngươi, kích động cái gì? Hơn nữa, Quảng Sơn nói, nếu ta có thể chặt hết rừng Thiết Trúc thì hắn mới giúp ta đi xin sư phụ dạy ta phép thuật.

Tôn Ngộ Không, ngạc nhiên hỏi lại:

-Hắn nói như vậy thật hả?

Tần Thọ đáp:

-Thật! Cực kỳ chính xác! Tùng Quả có thể làm chứng.

Tôn Ngộ Không vỗ bàn tay một cái, cười ha ha nói:

-Cái này thì được thôi! Có cần ta giúp một tay không?

Tôn Ngộ Không cười hê hê nói:

-Con thỏ, hôm nay ta dựa theo phương pháp của ngươi, học được một thân bản lĩnh. Ngươi có muốn học không?

Hai mắt Tần Thọ sáng lên nói:

-Học! Đương nhiên muốn học rồi!

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không xông vào một cái vào rừng Thiết Trúc, lắc mình biến hóa thành một cây Thiết Trúc…

Tần Thọ còn chưa lên tiếng, đã truyền đến một tiếng gầm lên giận giữ ở nơi xa:

-Con thỏ!

Lại nói đến mấy phút trước.

Hai sư huynh đệ Quảng Sơn và Quảng Vân uống trà xong, liền chuẩn bị lên cao đánh cờ, thế là bọn họ đi đến Kỳ Bàn Phong.

Kỳ Bàn Phong không lớn, bên trên chỉ có thể để một bàn cờ và hai cái bồ đoàn để mọi người ngồi lên trên, còn cơ bản là nửa người ở bên ngoài vách núi.

Mây mù lượn lờ dưới chân, gió núi thổi, nhưng khi nhìn thấy vực sâu vạn trượng, thì người không đủ định lực đừng có nói là đánh cờ, có thể ngồi vững cũng đã là không tệ rồi.

Đương nhiên, ở đây đều là người tu hành, Quảng Sơn và Quảng Vân là người có thực lực tiên nhân, tự nhiên sẽ không sợ cái này.

Hai người ngồi xuống, mây bay dưới chân, nhưng cũng không nhìn thấy được cảnh sắc phía dưới… Đương nhiên, hai người cũng không có tâm tình để đi xem mỗi ngày, vì đều đã nhìn chán cảnh sắc rồi.

Quảng Vân cầm cờ trắng, Quảng Sơn cầm cờ đen.

Quảng Vân giơ cao tay phải, cười nói:

-Sư đệ, sư huynh đi trước!

Quảng Sơn cười nói:

-Sư huynh, mời!

Quảng Vân đang muốn hạ cờ, thì bỗng nhiên có một trận gió núi thổi qua, mây mù dưới chân bị thổi bay đi, lộ ra phong cảnh dưới núi, Quảng Vân còn đang bận nhìn con cờ của mình, nhưng khi hạ xong quân cờ, ánh mắt liếc qua ngọn núi dưới kia, sau đó hắn như bị sét đánh tại chỗ!

-Đại sư huynh, huynh sao thế? - Quảng Sơn hỏi.

Sắc mặt Quảng Vân tái xanh, trên trán đều là mồ hôi lạnh hỏi:

-Quảng Sơn đệ chắc chắn là con thỏ kia không chặt nổi Thiết Trúc?

Quảng Sơn nói:

-Chắc chắn! Mỗi lần đến đều thấy hắn nằm ngáy o o, hơn một ngày mới chặt được mười mấy cây Thiết Trúc, sao thế?

Quảng Vân nghe thấy cái này, đập quân cờ trắng bộp một cái vào trên bàn cờ, sau đó bỗng nhiên đứng lên nói:

-Vậy đệ nói cho ta, kia là xảy ra chuyện gì! Núi của chúng ta sao lại trở thành đồi trọc rồi? Rừng Thiết Trúc của chúng ta đâu?

Quảng Sơn ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy Quảng Vân nổi giận như vậy nên bị dọa, quay đầu nhìn lại thì lại có mây bay tới.

Quảng Vân vung ống tay áo lên, tất cả mây đều bị thu vào trong tay, cảnh sắc phía dưới hiện ra không sót cái gì!

Quảng Sơn nhìn về phía rừng Thiết Trúc, chỉ nhìn thấy từ giữa sườn núi kia hướng xuống đều là một mảnh trụi lủi… Trừ phía trong rừng Thiết Trúc còn lại một ít, còn dường như phía ngoài đã bị trừ tận gốc! Mãi cho đến chân núi, mới nhìn thấy Thiết Trúc!

Nhưng mà Quảng Sơn biết, những cây Thiết Trúc kia không phải là tiên phẩm mà đều là phàm phẩm, không đáng tiền – đồ tốt cũng bị mất hết rồi!

Quảng Sơn rống lên một tiếng:

-Con thỏ!

Sau đó Quảng Vân và Quảng Sơn biến mất tại chỗ trong nháy mắt…

Tần Thọ nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Quảng Sơn lao đến, sau đó xách tai con thỏ lên quát:

-Con thỏ!

Tần Thọ móc móc lỗ tai, nói:

-Nhị sư huynh, ngươi kích động như vậy làm gì? Ta đang nghe đây.

Hai mắt Quảng Sơn đỏ bừng kêu lên:

-Con thỏ, Thiết Trúc đâu?

Tần Thọ chỉ vào Thiết Trúc phía dưới nói:

-Không phải đều đang ở chỗ này sao, ngươi kích động cái gì?

Quảng Sơn cả giận nói:

-Ta nói là… rừng Thiết Trúc của chúng ta đâu?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận