Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 649: Bát Bộ Thiên Long



Chương 649: Bát Bộ Thiên Long





Nghe Tần Thọ nói như vậy, tráng hán nhướng mày, đưa tay liền cho con thỏ một cái bạt tai, cười mắng:

-Ngươi biết cái đếch gì! Bên trong Phật quang kia ẩn chứa lực lượng tam sinh, sau khi bị Phật quang chiếu rọi, liền có thể nhìn thấy kinh lịch tam sinh tam thế, tam sinh tam thế nhìn qua phồn hoa như gấm, nhìn qua đều là non sông tươi đẹp, ôn nhu như hương, thiết huyết chiến trường, nhân sinh ngọt bùi cay đắng đều đã nhìn qua, trải qua, hiểu được nhiều hơn. Khi đó, ai còn nguyện ý sống ở cái nơi cứt chim cũng không có này chứ?

Tần Thọ liếc mắt nhìn, cười ha ha, gật đầu nói:

-Nói có lý, cho ngươi một like. Cái kia là cái gì, không có việc gì, ta đi trước nhá!

Nói xong, Tần Thọ lại muốn đi.

Tráng hán híp mắt cản đường Tần Thọ, hắn cũng không phải người ngu, cái con thỏ này rõ ràng là miệng không giống tâm, ngoài miệng thì nói tán đồng, nhưng mà biểu hiện ra vẫn là không tán đồng.

Tráng hán rất không hài lòng mà nói:

-Con thỏ, ngươi không tin?

Tần Thọ lập tức nói:

-Tin!

Tráng hán nhìn chằm chằm Tần Thọ, Tần Thọ mở to hai mắt nhìn, dùng ánh mắt ngây thơ thuần khiết đã lừa qua vô số người nhìn tráng hán trước mặt.

Hai người nhìn nhau một phút, tráng hán chắc chắn khẳng định nói:

-Ngươi chính là không tin!

Tần Thọ nức nở nói:

-Đại ca, ta là tin thật. Ngươi để cho ta đi đi?

Tráng hán lắc đầu nói:

-Ta thấy ngươi chính là không tin, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi nói đến cùng.

Nói xong, hắn kéo Tần Thọ đi tới lâu bên cạnh, đối mặt với cột sáng Phật quang nói:

-Ngươi có biết ánh sáng này từ đâu đến không?

Tần Thọ lắc đầu, sau đó lập tức ý thức được, một khi lắc đầu, tráng hán này chắc chắn sẽ giải thích, một khi giải thích chắc chắn là không dứt, thế là lại lập tức gật đầu.

Nhưng mà Tần Thọ vẫn là xem thường cố chấp của tráng hán này, hắn căn bản không để ý Tần Thọ là gật đầu hay là lắc đầu, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn đến Tần Thọ đã tiếp tục nói:

-Ngươi có biết ở Địa Ngục còn có một tòa Phật Sơn không?

Tần Thọ sững sờ, lúc đến chỗ này, khi đi trên đường Hoàng Tuyền, Hắc Bạch Vô Thường đã chỉ cho hắn một ngọn núi, đó là một tòa Phật Sơn, lúc ấy hắn nghe, cũng không quá để ý. Bây giờ nghe tráng hán nói như thế, trong lòng có nghi vấn, chẳng lẽ là Phật quang của Địa Tàng Vương Bồ Tát?

Cứ như thế, tráng hán căn bản không thấy phản ứng của Tần Thọ lại tiếp tục nói:

-Bên trong Địa Ngục, trên Minh Hà đã từng có một ngọn núi ma khí huyết diễm ngập trời. Núi này là một ngọn núi lửa, có điều phun ra ngoài không phải dung nhạm, mà là phun ra máu. Bởi vì bên dưới núi này nối thẳng với Huyết Hải, máu trong Huyết Hải chảy ra, nhuộm đỏ cả ngọn núi lớn, cho nên ngọn núi này gọi là Huyết Sơn.

Về sau khi Địa Tàng Vương Bồ Tát tới, lấy phép thuật, đại pháp lực gia cố ở trên núi, cưỡng ép Huyết Sơn biến thành Phật Sơn Phật Quang Phổ Chiếu.

Đồng thời, mỗi tháng sẽ dùng phật lực rót xuống Huyết Hải bên trong Phật Sơn, tịnh hóa Huyết Hải, độ hóa Tu La bên trong thành phật binh hộ pháp cho Phật Sơn.

Cái ngươi đang thấy chính là Phật quang, là Phật quang do Địa Tàng Vương Bồ Tát thi triển. Phật quang này đối với người thiện tâm có thể trừ bách bệnh, cường thể phách, bổ linh hồn, kéo dài tuổi thọ. Nhưng đối với ác nhân, thì sẽ dẫn dắt bọn hắn nhập tam thế luân hồi, nhìn thấy nhân sinh, từ đó lĩnh ngộ nhân sinh chân đế, bước vào tu hành ở trong phật môn.

Tần Thọ nghe đến đây, đột nhiên hỏi:

-Nếu như người kia nhìn tam thế mà không có thay đổi thì sao?

Tráng hán cười nhạt một tiếng, chỉ vào Phật quang xa xa nói:

-Ngươi xem…

Chỉ nhìn thấy bên trong Phật quang một tên Tu La ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó hóa thành điểm sáng đầy trời, tiêu tán trong Phật quang…

Tần Thọ nói:

-Chết rồi?

Tráng hán nói với vẻ đương nhiên:

-Minh ngoan bất linh, tan thành mây khói.

Tần Thọ nghe đến đây, có hơi khó chịu nói:

-Cái này có phải hơi quá đáng không? Phật từ bi, vì sao không đưa hắn vào luân hồi?

Tráng hán lắc đầu nói:

-Tu La tự có luân hồi, sau khi luân hồi vẫn là Tu La, vậy thì luân hồi còn ý nghĩa gì nữa?

Tần Thọ nói:

-Vậy Địa Tàng Vương Bồ Tát kia không thể dùng phép thuật dẫn hắn vào luân hồi chính quy à?

Tráng hán thở dài nói:

-Ngươi xem đi.

Vừa nói xong, liền nghe một tiếng mắng mỏ giận dữ vang lên:

-Con lừa trọc Địa Tàng, ngươi còn không dừng phải không?

Đang nói chuyện, một đạo dải lụa màu đỏ tách ra từ Huyết Hải, phá vỡ Minh Hà bay thẳng lên trời!

Dải lụa màu đỏ trên bầu trời tấn công vào Phật quang, trong nháy mắt Phật quang liền sụp đổ, tan rã! Dải lụa màu đỏ cũng không lùi lại mà tiến thẳng về phía bầu trời!

Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn, lờ mờ có thể nhìn thấy trên Minh Hà có một tòa núi lớn, chính giữa núi lớn lại trống không, phía trên có Phật quang chớp động… hiển nhiên, chỗ đó chính là Phật Sơn.

Dải lụa màu đỏ vọt thẳng vào bên trong Phật Sơn, bên trong Phật Sơn vang lên một tiếng niệm phật:

-A di đà phật!

Một khắc sau, một bàn tay cực kỳ lớn rơi xuống, cùng dải lụa màu đỏ đụng vào nhau, phật chưởng vỡ vụn, dải lụa màu đỏ cũng biến mất trong không khí…

-Lão lừa trọc, nếu ngươi lại đến khinh phụ Tu La nhất tộc ta, ta liền trảm đầu của ngươi làm cái bô!

Giọng nói của Minh Hà giáo chủ vang lên, thanh âm mang theo bá khí vô cùng phẫn nộ.

Nhưng mà phía trên Phật Sơn lại chỉ truyền ra một tiếng nhàn nhạt:

-A di đà phật!

Tần Thọ nghe không hiểu, người ta nói nhiều như vậy, Địa Tàng Vương Bồ Tát lại chỉ nói một câu phật hiệu không thể hiểu được, đây là đồng ý, hay là cự tuyệt đây? Hay là ba phải, quấy nhiễu?

Có điều Minh Hà giáo chủ dường như nghe đã hiểu, hừ lạnh một tiếng rồi không có động tĩnh.

Tòa Phật Sơn kia trôi đi…

Tần Thọ nhìn về phía tráng hán, tráng hán liếc nhìn Tần Thọ hỏi:

-Nghe chuyện xưa không?

Tần Thọ gật đầu.

Tráng hán nói:

-Còn rượu không?

Tần Thọ lắc đầu.

-Cái khác cũng được. - Tráng hán hỏi.

Tần Thọ mở Hắc Ma Thần Hạp của mình, cuối cùng hai mắt sáng lên, ngẩng đầu cười nói:

-Có!

Tráng hán cười:

-Lấy ra, vừa uống vừa nói chuyện.

Tần Thọ nói:

-Được rồi! Có điều một chén một môn phép thuật.

Tráng hán lập tức đen mặt, có điều vẫn đồng ý.

Cùng lúc đó, trên Phật Sơn, mấy người nam nữ cùng đi tới, ngồi ở một chỗ trên đài cao, yên lặng nghị luận cái gì đó.

-La Già Ma Hầu đi lâu như vậy, cũng không biết thế nào rồi? Chỉ bảo hắn tra cái tin tức mà vất vả như vậy à?

Một nữ tử ngồi ở một bên vuốt vuốt kiếm trong tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Ngồi ở vị trí chính giữa là một nam tử mặc trường bào màu xanh, nam tử mang theo một cái mặt nạ vàng kim, cũng không thấy rõ khuôn mặt, trên mặt nạ không có ngũ quan, cũng không có bất kỳ cái gì, càng nhìn càng không có được bất kỳ tin tức gì về người này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận