Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 343: Con thỏ chọn người


Chương 343: Con thỏ chọn người





Trong lòng Tần Thọ hét to: “Mẹ nó! Thỏ gia ta dùng hết cách mới kiếm được vài vạn hồng linh tinh! Lão Long Vương này vừa phất tay cái đã có được một nghìn năm trăm vạn rồi! Mẹ nó thật giàu! Chẳng trách trong Tây Du Ký nói, Tứ Hải Long Vương giàu có nhất thiên hạ! Thật sự là nhà giàu siêu cấp rồi!”

Đồng thời Tần Thọ đã quyết ý: “Sau này không cần làm ăn gì nữa, làm ăn làm sao mà lợi hại bằng làm vua được, có điều làm vua cũng chẳng nhanh giàu bằng làm cướp...!”

-Thỏ gia, đủ chưa?

Kỳ Lân Hoa thăm dò hỏi thử.

Tần Thọ chưa tiêu nhiều tiền như vậy bao giờ, cũng chưa đi qua nơi cao cấp như thế, sao hắn biết đủ hay chưa, liền gật đầu nói:

-Trước tiên cứ thế đã, không đủ lại tìm Long Vương! Dù sao ngươi đi cũng nhanh! Đi, đi chung với thỏ gia!

Kỳ Lân Hoa sững sờ, chỉ vào mình nói:

-Ta cũng đi?

-Đương nhiên! Ngươi không đi thì ai giúp ta tìm Long Vương đòi tiền chứ? Chân ngươi tốt lại biết thủy hành, ngươi không đi, thỏ gia ta lấy tiền lại mất công hơn... Đi thôi!

Tần Thọ nói xong vung tay lên, đã đi ra ngoài trước.

Sa Khôn và Kinh Hàn đuổi sát theo, ở hai bên trái phải như hai thị vệ, những kẻ khác cũng lũ lượt theo sau.

Kỳ Lân Hoa cười khổ một tiếng, biết hôm nay xem như bản thân trốn không nổi, bất lực không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Ngay lập tức, một đám người ào ào dồn dập đi thẳng tới Phong Hoa Lầu vàng son xa hoa nhất trong Long Vương Thành, được gọi là nơi vàng bạc chảy xiết, sông ngòi cuồn cuộn, tùy ý một món vật phẩm thấp nhất cũng là pháp bảo pháp khí.

Cùng lúc đó, ở trong điện của Ngao Bính ở Thủy Tinh Cung.

-Cái gì? Con thỏ chết tiệt này dám đập phá Hải Hoa Lầu của ta? Mẹ nó còn dám đòi tiền cha ta?

Ngao Bính gần như là nhảy dựng lên ở trên giường rồi rít gào kêu to.

-Khởi bẩm tam thái tử, chuyện đúng là như thế.

Một con Cá Hề Tinh cẩn thận từng tí một nói ra.

Hai mắt Ngao Bính nheo lại, nằm vật xuống giường thành hình chữ đại, không động đậy gì lẩm bẩm:

-Cha ta cũng sợ con thỏ này thế sao? Mẹ nó chẳng phải chỉ là con thỏ hoang trên cung trăng thôi ư... Tới mức đó à...

-Tam thái tử điện hạ, có cần tiểu nhân giúp ngài triệu tập binh mã không...

Con Cá Hề Tinh nịnh nọt hỏi.

Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Ngao Bính tát ngay một cái, khiến con cá hề ngã lăn trên đất rồi mắng:

-Ta đây là công tử bột chứ không có ngu! Cha ta còn sợ, ta mà dám cứng rắn đối đầu để tìm chết à? Thêm nữa, cũng không phải ta chưa từng dùng đại quân, đã bị đánh vào tới Thủy Tinh Cung rồi còn đánh cái mẹ gì!

Cá Hề Tinh ôm mặt, liên tục thưa vâng rồi hỏi:

-Điện hạ, vậy chúng ta cứ nhìn như vậy sao?

Ngao Bính lim dim mắt nói:

-Nhìn! Dù sao cũng đi khỏi Hải Hoa Lâu rồi, liên quan quái gì tới ông đây chứ! Ngủ thôi!

Ngao Bính nói xong nghiêng đầu ngủ luôn.

Con cá hề khổ sở nói:

-Điện hạ, còn chưa báo cáo xong ạ.

-Báo cái mẹ nhà ngươi ấy đồ khốn! Cút ngay!

Tâm trạng Ngao Bính rất buồn bực, lại đá một cước lên mặt con cá hề, xoay người ngủ tiếp.

Con cá hề nhắm mắt nói:

-Điện hạ bọn họ tới Phong Hoa Lầu rồi.

Ngao Bính mắng:

-Mẹ nó thích tới đâu thì tới, cút!

Con cá hề thấy Ngao Bính phản ứng như vậy chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật đầu đồng ý, xoay người đi...

Kết quả vừa đi được vài bước...

Ngao Bính bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, giống như cái xác chết vùng dậy, đột nhiên ngồi lên kêu:

-Cút về đây!

Con cá hề lại cút trở lại, tội nghiệp nhìn Ngao Bính.

Hai mắt Ngao Bính đỏ bừng nói:

-Con thỏ chết tiệt đó tới Phong Hoa Lầu rồi hả?

Con cá hề gật đầu nói:

-Vâng...

Ngao Bính nuốt ngụm nước bọt, cắn răng nghiến lợi nói:

-Mẹ kiếp, gieo vạ ở Hải Hoa Lâu xong lại đi gieo vạ ở Phong Hoa Lầu?

Ánh mắt Ngao Bính lộ vẻ tàn ác, có điều cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, nằm uỵch xuống giường nói:

-Thôi vậy, đánh không lại... cũng chỉ là con thỏ thôi, ta không tin hắn có thể gây sự được tới mức nào.

Con cá hề lo sợ nơm nớp nói:

-Không phải mình hắn, hắn đưa hết khách ở Hải Hoa Lâu đều đi tới cả, nói là bao hết để mời khách... Tổng cộng hơn năm mươi người.

Ngao Bính vừa nghe hơn năm mươi người đi ăn không, bỗng nhiên tái cả mặt, giận dữ nói:

-Con thỏ này muốn làm gì?

Con cá hề không dám nói lời nào.

Ngao Bính đi quanh mấy vòng ở trong phòng, cuối cùng nói:

-Năm mươi... năm mươi... năm mươi... Mẹ kiếp, nhịn!

Ngay lúc Ngao Bính cuối cùng lên giường quyết định mắt không thấy tim không phiền, sẽ ngủ một giấc tới địa lão thiên hoang, cửa phòng lại bị gõ vang.

-Kẻ nào? Con mẹ nó có để cho ông đây yên tĩnh hay không hả? - Ngao Bính phẫn nộ.

Cửa mở, con cá hề khóc lóc đi lên.

Ngao Bính cả giận nói:

-Lại sao nữa?

Con cá hề nói:

-Điện hạ, con thỏ... con thỏ... tự ngài xem đi...

Nói xong, con cá hề lấy ra một viên Ảnh Ấn Thạch ra đưa cho Ngao Bính, Ngao Bính mở ra xem, trong nháy mắt mặt tối sầm lại...

Lúc mà con cá hề đi báo cáo, ở trên đỉnh đầu của tượng thần Long Vương cao lớn vạn trượng dựng vững vàng ở trung tâm quảng trường của Long Vương Thành, một con thỏ chắp tay đứng trên đó.

Quảng trường Long Vương, nơi này là chốn mà hải tộc tụ họp, bình thường người như trẩy hội, hôm nay vào lúc hoàng hôn có rất nhiều người đi tản bộ, vừa hay trông thấy con thỏ này chạy lên đỉnh đầu của tượng thần Long Vương.

Địa vị của Long Vương ở Long Vương Thành giống như đế vương vậy, vô cùng cao quý, bình thường mọi người còn chẳng dám động tới tượng thần này, chỉ dám làm lễ ở rất xa.

Ngày hôm nay có một kẻ không sợ chết leo lên đỉnh đầu tượng Long Vương, thoáng cái sự chú ý của mọi người đều dồn hết lại đây, đồng thời một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng đông người tụ tập, đồng thời nghị luận sôi nổi.

-Đây là cái gì vậy? Lông xù?

-Hình như là con thỏ trong truyền thuyết!

-Con thỏ? Hình như là thế, ngươi nhìn đi là tai thỏ thật, dài ghê đấy.

-Lông xù, thịt núc ních thật là đáng yêu quá.

-Không phải nói con thỏ là một động vật nhỏ rất yếu đuối ở lục địa sao? Sao hắn lại dám bò lên đỉnh đầu Long Vương? Những vệ binh kia hình như cũng không dám ngăn cản mà...

-Không biết nữa, lục địa quá thần bí, trời mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều phải khẳng định, Long Vương lợi hại nhưng cũng không quản được lục địa.

-Nghe nói thần tiên trên trời đa số đều tới từ lục địa.

-Lẽ nào thỏ ở lục địa còn lợi hại hơn cả Long Vương? Sau này ta không dám tới lục địa nữa...

-Ta cũng không đi nữa...

-Vẫn là ở biển thì hơn, đều là người bình thường.

-Ừ...

...

Tần Thọ cũng không biết mỗi một động tác của hắn đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan và sự tự tin của rất nhiều hải tộc chưa từng trải nghiệm nhân thế.


Bạn cần đăng nhập để bình luận