Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 604: Minh Hà



Chương 604: Minh Hà





Đầu Trâu không ngờ được con thỏ này lại lưu manh như thế, nói đi là đi, căn bản là không cho người ta lối thoát!

Thế nên Đầu Trâu nhanh chóng đuổi theo, vỗ ngực bảo chứng nói:

-Thỏ gia, xem ngài nói kìa. Ta vừa nói là quy củ, nhưng mà chúng ta có quan hệ như thế nào chứ?

Nói đến đây, Đầu Trâu ngây ngẩn cả người, không nói được nữa.

Bọn họ là quan hệ như thế nào?

Sau khi con thỏ vào cửa đã đánh hắn một trận, còn cưỡng ép hắn lôi kéo cả một đường… Quan hệ này là thế nào cũng không phải loại quan hệ tốt đẹp gì.

Tần Thọ nhìn bộ dáng Đầu Trâu kia bị nói trúng, không nhịn được liền cười:

-Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Nể mặt Chung Quỳ, Ngụy Chinh, ngươi bị đánh thỏ gia ta cũng không thể ngồi chơi nhìn xem, ngươi dẫn đường, ta đi theo ngươi xem một chút.

Đầu Trâu vui mừng, lần này hắn không còn dám dùng mánh lới, trực tiếp làm dấu tay mời nói:

-Mời!

Trên đường đi, Tần Thọ hỏi một chút chuyện đã xảy ra.

Kết quả hỏi một chút, Tần Thọ phát hiện, chuyện này thật đúng là đơn giản!

Nguyên nhân chính là một đội quỷ binh phát hiện có người nghênh ngang ở cửa của Quỷ Môn Quan, sau đó người kia trực tiếp vọt vào, thấy ai cũng bắt, sau khi bắt thì hỏi:

-Ngươi có biết một tên cháu trai gì đó gọi là A Tu La ở đâu không?

Người trả lời nói không biết, liền trực tiếp bị một trận đánh, còn bị mắng một chập:

-Xem ra là người đang lừa ta!

Người trả lời nói biết, đối phương cũng cho một trận đánh, lại nói ra hai câu:

-Ta biết các ngươi là cùng một bọn. Hắn ở đâu? Đưa ta đi đánh hắn!

Thế là, mặc kệ là đi ngang qua xem náo nhiệt, hay là đi bắt người, tất cả đều bị đánh một trận.

Sau khi nhận được thông báo Đầu Trâu chạy đi báo cáo, Mặt Ngựa chạy nhanh hơn hắn, Mặt Ngựa muốn tích điểm công, thế là không đợi Đầu Trâu. Chờ khi Đầu Trâu đến, Mặt Ngựa đã bị đánh đến hoàn toàn biến dạng!

Đầu Trâu nhìn Mặt Ngựa cả ba phút, vẫn cho là con lừa tinh nào đó giả mạo…

Mặc dù Đầu Trâu chạy chậm, nhưng mà phản ứng nhanh, bị đánh hai quyền đã biết là đánh không lại, thế là chỉ vào hướng của Minh Hà hô to một tiếng:

-A Tu La ngươi muốn tìm ở Minh Hà!

Sau đó Đầu Trâu nhanh chân chạy…

Sau đó chính là vào thành gặp được con thỏ.

Tần Thọ nghe đến đây, tổng kết được một ít phong cách làm việc của đối phương, hắn cơ bản xác định được người đánh người kia trăm phần trăm là Bình Đầu Ca.

Chỉ là Tần Thọ không nghĩ ra, Bình Đầu Ca truy tìm A Tu La làm gì?

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Tần Thọ giật mình, kêu lên:

-Con mẹ nó, ngươi thật sự chỉ hắn đi Minh Hà?

Đầu Trâu tự nhiên gật đầu nói:

-Khẳng định! Huynh đệ Mặt Ngựa của ta không thể khổ sở bị đánh uổng! Hơn nữa, A Tu La ở Minh Hà thì phải đi Minh Hà, ta cũng không có lừa hắn! Hắn đi nhất định sẽ bị đánh, hắn bị đánh, cũng có một phần công lao của ta, cái này có phải là ta đang giúp Mặt Ngựa báo thù không?

Tần Thọ nghe đến đây, hắn đột nhiên cảm giác được Đầu Trâu này cũng không có chất phác như hắn biểu hiện ra, nghĩ nhiều rồi! Thế là Tân Thọ liếc mắt nhìn Đầu Trâu nói:

-Ngươi thành thật nói, Mặt Ngựa thực sự chạy nhanh hơn ngươi sao?

Đầu Trâu vỗ ngực vừa định nói gì, thì Tần Thọ đã trừng mắt liếc hắn một cái nói:

-Nếu ngươi dám nói láo, thỏ gia ta sẽ ném người vào trong Minh Hà để tắm rửa.

Đầu Trâu nghe xong, giật cả mình, cười khan ha ha một tiếng nói:

-Thỏ gia, thực ra… a, thả lỏng ra chạy, ừm, ngài hiểu mà.

Tần Thọ nghe xong, thật muốn cho tên Đầu Trâu này một bạt tai, hiểu cái gì hả! Ngươi chính là xấu bụng!

Tần Thọ quyết định không thể quá tin tưởng tên Đầu Trâu này…

Tần Thọ nói:

-Vẫn còn rất xa sao?

Đầu Trâu nghĩ một chút đáp:

-Cũng không xa, nhìn thấy con quỷ xui xẻo nào đó nằm trên mặt đất kêu là đến rồi.

Tần Thọ không còn gì để nói lần nữa…

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Đầu Trâu hưng phấn chỉ về đằng trước kêu lên:

-Mau xem, thỏ gia, phía trước đang có con quỷ xui xẻo ngao ngao kêu, chúng ta sắp tới rồi!

Đúng như Đầu Trâu nói, sau khi nhìn thấy con quỷ xui xẻo đầu tiên, càng đi về phía trước quỷ xui xẻo càng nhiều…

Giờ khắc này, tình cảnh này, một ít hồi ức của Tần Thọ không khỏi bị tỉnh lại.

Hiện tại, cảnh tượng này, hoàn cảnh này, sao lại giống thả mồi bắt chó ở kiếp trước như vậy chứ?

Có điều sau khi hai người đi, quỷ xui xẻo trên đất bắt đầu ít, hơn nữa càng ngày càng ít, mà từ đầu tới cúi cũng không thấy Bình Đầu Ca đâu cả.

Tần Thọ nhìn về phía Đầu Trâu, Đầu Trâu cũng một mặt mờ mịt, xuống phía dưới tùy tiện bắt người hỏi:

-Này! Đầu cua kia đâu?

Quỷ Tướng xui xẻo kia mang theo tiếng khóc nức nở nói:

-Đánh người xong liền đi, hắn đi về phía Minh Hà. Hắn nói, muốn tìm hắn, thì tới Minh Hà.

Đầu Trâu ngửa đầu nhìn Tần Thọ, sắc mặt Tần Thọ cũng khổ sở, xem ra hắn đã phát hiện, trong đầu Bình Đầu Ca kia không có chứa hai chữ sợ hãi này! Một đường đánh xuống Địa Phủ cũng thôi đi, vậy mà còn phóng tới Minh Hà, chẳng lẽ hắn không biết bên trong Minh Hà đều là chiến tranh của những kẻ điên sao? Hơn nữa còn có một lão điên không thể đánh bại sao?

Lúc này, trong đầu Tần Thọ có hai con người lại giao chiến lần nữa, một người nói đừng đi, quá nguy hiểm, thuyết phục, phải sống lâu một chút, tìm cơ hội phi thăng đi gặp Hằng Nga, xung quanh là mỹ cảnh.

Một tên khác thì chỉ vào Tần Thọ mắng to: “Huynh đệ ngươi đi chết, ngươi không cứu, ngươi có phải là người không? Hừ, ngươi có còn là con thỏ hay không?

Cuối cùng, Tần Thọ giậm chân một cái hét lớn:

-Má nó, đi!

Nói xong, Tần Thọ quay người đi về phía Minh Hà, nhưng mà Tần Thọ không biết đường, coi như biết đường, hắn cũng không muốn đi một mình. Cho nên…

-Thỏ gia, tự ngài đi là được rồi, mang theo tiểu thần làm gì? Tiểu thần chạy không nhanh, đánh nhau thì vô dụng, ăn lại cực kỳ nhiều!

Đầu Trâu mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên.

Tần Thọ nghe xong, nén tức giận, lắc đầu nói:

-Thỏ gia ta không biết đường, ngươi đi cùng ta đến Minh Hà là được rồi. Minh Hà lớn ta đi rồi, ta nhớ bên Minh Hà đó còn Minh Hải có phải không? Không có ai chỉ đường, ta biết đi đầu tìm Bình Đầu Ca hả?

Đầu Trâu kêu lên:

-Thỏ gia, không cần giúp ta báo thù, ta cảm thấy, đầu cua kia không sai, ngươi nhìn hắn đánh nhiều người như vậy, cũng đều chỉ là bị thương, cũng không có đánh chết ai đúng không? Hay là, chúng ta dừng lại đi?

Đến bây giờ, Đầu Trâu còn tưởng rằng Tần Thọ xuất thủ là vì giúp hắn trút giận.

Trong mắt Tần Thọ chuyển một cái, nghiêm mặt vô cùng nghĩa khí nói:

-Dừng? Sao có thể dừng lại được? Cục tức này nhất định phải trút ra, không trút ra không về!



Bạn cần đăng nhập để bình luận