Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 632: U Vực?




Chương 632: U Vực?





Minh Hà giáo chủ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Nói!

Tần Thọ nói:

-Lão binh trong Phong Hỏa Thành, ngươi hoàn trả về cho ta.

Minh Hà giáo chủ một mặt mơ hồ, trong mắt tất cả đều là dấu chấm hỏi, hiển nhiên, hẳn không biết chuyện lão binh ở Phong Hỏa Thành.

Tần Thọ đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói ra một lần, Minh Hà giáo chủ hận không thể lấy A Tu La vương ra để làm một trận thi! Dưới cái nhìn của hắn, nếu không phải A Tu La vương tự chủ trương, con thỏ chết tiệt này cũng không chạy tới đây, náo loạn lên nhiều chuyện như vậy.

Nghe Tần Thọ nói xong, Minh Hà giáo chủ nói:

-Ta đã biết rồi, lúc về ta sẽ làm cho ngươi. Có điều ta cũng không xác định bọn họ có đi đầu thai chuyển thế được hay không.

Tần Thọ cũng không để ý nhiều như vậy nói:

-Ta mặc kệ, ta muốn nhìn thấy bọn họ chỉnh tề đứng trước mặt ta. Nếu không, ta sẽ còn quay lại!

Minh Hà giáo chủ lớn tuổi như vậy rồi, cũng đã từng gặp những người muốn giết hắn mà không chặn cửa, gặp hắn muốn quỳ xuống đất để bái sư, cũng đã từng gặp người dập đầu đến chết để xin tha, chỉ là chưa thấy qua loại này!

Có điều Minh Hà giáo chủ khổ sở phát hiện, có vẻ như trước đây những loại người đấy đều không có đáng sợ như này… Hắn bất đắc dĩ, gật đầu nói:

-Được rồi, cho ta chút thời gian, sau ba tháng, những ngươi đó sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trên cầu Nại Hà, sao hả?

Tần Thọ lúc này mới nở nụ cười hài lòng, chắp chắp tay nói:

-Lão nhân gia, ngươi thật trượng nghĩa! Lúc rảnh rỗi, ra sẽ quay lại thăm ngươi!

-Cút đi!

Minh Hà giáo chủ vung tay lên, đuổi người.

Không bao lâu sau, bên trong phủ đệ Minh Hà giáo chủ truyền đến một trận truyền tống trận gợn sóng…

Minh Hà giáo chủ rốt cuộc cũng thở phào nhẽ nhõm, dựa vào ghế thở dài nói:

-Cuối cùng thì cũng đi rồi…

-Lão nhân gia!

Thanh âm của con thỏ lại vang lên, sau đó có một cái đầu thỏ từ sau cửa dò xét đi ra.

Minh Hà giáo chủ gần như theo bản năng từ trên ghế nhảy dựng lên, mặc cho cái ghế đổ xuống đất, sau đó không có một chút phong độ nào chỉ vào Tần Thọ hét to:

-Sao ngươi còn chưa đi?

Tần Thọ có lý chẳng sợ nói:

-Cái kia, lúc đó ta cho rằng truyền tống trận không cần dùng nhiều linh tinh như vậy, nên ta chỉ thả lên bảy viên, để lại một viên. Sau đó… ngươi cũng biết, truyền tống trận nhà ngươi quá tham lam, kiếm nhiều lời như vậy mà chỉ làm một nửa sau đó liền nghỉ. Trọng điểm là, sau khi nó vận hành thất bại, còn không trả lại tiền! Ngươi xem…

Minh Hà giáo chủ đều sắp tức phát điên lên rồi, chỉ vào Tần Thọ trừng con ngươi lên, trong miệng có vô số lời thô tục đang nổi lên, có điều cuối cùng sững sờ không nói nên lời.

Minh Hà giáo chủ giậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta đi với ngươi! Đưa ngươi đi!

Hiển nhiên, Minh Hà giáo chủ đã không định giao tiền cho cái con thỏ khó ăn này, hắn cũng nhìn ra rồi, có bao nhiêu linh tinh vàng, cũng đều là bánh bao thịt đánh chó một đi không trở lại. Vì để ổn thỏa, vẫn là nên để hắn tự mình ra tay thì yên tâm hơn.

Sau đó Minh Hà giáo chủ tự mình động thủ, lắp lên tám viên linh tinh vàng, đồng thời mở ra truyền tống trận, sau đó nhìn con thỏ và Hàn Nguyệt biến mất trước mắt mình, lúc này mới thở dài một hơi.

Xong xuôi mọi chuyện, Minh Hà giáo chủ xoay người đang chuẩn bị rời đi, kết quả nhìn thấy la bàn trên truyền tống trận, một bên xem vị trí, Minh Hà giáo chủ mặt càng đen lại!

Chỉ thấy nơi kim chỉ vào rõ ràng là U Vực!

Minh Hà giáo chủ hai mắt tối sầm lại, Huyết Đô, Minh Thành, U Vực chính là một trong ba tòa thành trì lớn nhất ở Minh Hà!

Minh Thành là thành trì lớn nhất, Huyết Đô là chỗ giao giới ở giữa Minh Hải và Minh Hà.

U Vực là nơi tập hợp cao thủ ở trong Minh Hà, cũng là địa phương tập hợp những tinh nhuệ của Tu La tộc, nó tọa lạc ở nơi sâu nhất trong Huyết Hải, cũng là thánh địa mà tất cả Tu La hướng về!

Nếu như nói, Tu La ở Minh Hà hiếu chiến, như thế thì Tu La ở Huyết Đô chính là người điên, mà Tu La ở U Vực chính là người cuồng chiến đấu!

Quan trọng nhất chính là, bên trong U Vực không có lệnh cấm chiến, tùy thời tùy khắc đều có thể khiêu chiến…

Vì lẽ đó…

-Hỏng rồi! Những kẻ ngu si đó đừng có đi đánh con thỏ đó!

Minh Hà giáo chủ chợt tỉnh ngộ, một ý nghĩa không tự chủ được bay lên trong đầu.

-Đây chính là U Vực mà ngươi muốn đến? Đây là đống đổ nát hả?

Tần Thọ nhìn về trước mắt là một mảnh thành trì hoang tàn đổ nát, vẻ mặt mơ hồ nhìn lướt qua Hàn Nguyệt.

Vốn dĩ, lúc Tần Thọ đi tìm Minh Hà giáo chủ, Hàn Nguyệt nhìn thấy một U Vực hẻo lánh trên la bàn dịch chuyển, nàng lập tức cảm động.

Trên thực tế, không có bất luận Tu La nào có thể từ chối sự mê hoặc của U Vực. đó là nơi bọn họ phấn đấu suốt đời để đạt được, đó là thánh địa tối cao trong lòng bọn họ!

Tuy rằng Hàn Nguyệt đứng trong phủ đệ của Minh Hà giáo chủ, nhưng mà trong lòng nàng, khoảng cách giữa nàng và Minh Hà giáo chủ quá xa, cho dù là gần trong gang tấc, nàng cũng tin chắc kia chính là giấc mộng, không thể là sự thật.

Minh Hà giáo chủ ở trong lòng Hàn Nguyệt, đó là bầu trời xa không thể với tới, nhưng mà thánh địa U Vực là giấc mộng trong lòng Hàn Nguyệt, một đời nàng đều hi vọng có thể đi vào U Vực, trở thành nhân vật mạnh nhất trong U Vực, chân chính trở thành một Tu La vương! Dùng hành động nói cho tất cả mọi người, tuy rằng nàng nhỏ bé, nhưng mà nàng mạnh hơn tất cả!

Sau đó, Hàn Nguyệt liền yên lặng dịch chuyển kim chỉ.

Lúc Tần Thọ trở lại, mặc dù nàng nhìn thấy Minh Hà giáo chủ, nhưng trong tiềm thức vẫn cho rằng lão nhân nước mắt giàn giụa kia là thuộc hạ của Minh Hà giáo chủ nên không quan tâm. Chỉ là truyền âm nói cho Tần Thọ biết, chuyện nàng chuyển động kim chỉ.

Tần Thọ cũng không có phản đối, thế là hai người liền truyền tống đến nơi này.

Nghe được Tần Thọ hỏi, Hàn Nguyệt lắc đầu:

-Nơi này là phế tích tuyệt vọng, cũng là núi cao hy vọng. Con thỏ, ngươi không phải Tu La, ngươi không hiểu nơi này có ý nghĩa như thế nào với tất cả Tu La!

Tần Thọ nghiêng đầu hỏi:

-Nó có ý nghĩa gì?

Hàn Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, xuyên qua bầu trời đen kịt nhìn về phía Minh Hà, nói:

-Phàm là người có thể tiến tới trung tâm U Vực, sẽ là người cường đại nhất trong Tu La tộc! Đó là vinh quang và biểu tượng của thực lực, càng có thể lọt vào mắt xanh của Minh Hà giáo chủ, có thể theo Tứ Đại Ma Vương, Tứ Đại Ma Tướng cùng nhau đi nghe Minh Hà giáo chủ giảng đạo.

Cũng chỉ có đạt đến cấp bậc kia, mới không có người tùy tiện ra tay với ngươi, bất luận đi đến đâu, tất cả Tu la chỉ có thể quỳ lạy, chỉ có thể cúi đầu, bọn hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn ngươi một cái!


Bạn cần đăng nhập để bình luận