Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 463: Thế gian loạn rồi



Chương 463: Thế gian loạn rồi





Tiểu yêu Độc Nhãn bước lên một bước, xoay đại đao mà chém tới.

Mắt Tần Thọ liền sáng ra, thu hồi xe Thiên Mã Vân Long, bay lên không trung, hai tay giơ cao, đã đỡ lấy được đại đao, sau đó cười nói:

-Ngươi cũng chỉ có chút sức vậy thôi sao?

Tiểu yêu Độc Nhãn thấy mình bị một con ruồi nhỏ đùa cợt như thế, cảm thấy rất xấu hổ mất mặt, mặt già đỏ bừng, thẹn quá thành giận liền xoay người vung cây đại đao đánh tới.

Tần Thọ than thở, lại xuất ra một cú đấm kích tên tiểu yêu này dùng sức đánh tới!

Tất cả các yêu quái đều xem rất thích thú...

Ngay cả Ô Vân tướng quân đang ngồi trên mây cũng cười nói rằng:

-Có chút thú vị.

Bang một tiếng.

Tiểu yêu Độc Nhãn văng cây đại đao qua một cái, mọi người đều chỉ nghe thấy một tiếng rên, tiếp đó con thỏ bị một đao đánh bay xa tít giống như bóng chơi golf.

-Hay.

Tất cả yêu quái đều vỗ tay tán thưởng!

Tiểu yêu Độc Nhãn cũng cười rất to, ý chí sảng khoái mà hét to lên, trút hết sự hưng phấn trong lòng ra.

Tất cả các tiểu yêu sau một hồi la hét, liền nhận ra có điều gì đó không ổn, con thỏ đó đột ngột bay ra theo vị trí mà Độc Nhãn tiểu yêu đã đánh trúng, sau đó bóng dáng liền nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời!

Tất cả mọi người cùng nhìn nhau sững sờ.

Tiểu yêu Độc Nhãn vội vàng quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin:

-Tướng quân, ta không có cố ý để hắn ta trốn đâu... xin ngài hãy tha mạng.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là, tính khí xấu như Ô Vân tướng quân vậy mà lần này lại không hề tức giận, ngược lại còn cười nói:

-Không sao đâu, nếu hắn ta mà ở lại mới là phiền phức, tiễn đi cũng tốt chứ, sau này mọi người đều hãy nhớ kỹ cho ta, con thỏ này, tốt nhất đừng có mà đưa hắn ta lên núi của chúng ta nữa.

Nói xong, Ô Vân tướng quân từ trên mây bước xuống, đi vào một hang động, trên động có viết ba chữ lớn là Kim Đâu Động.

Bên trong Kim Đâu Động vô cùng rộng lớn, xung quanh là các bức tường thành có các cạnh góc sắc bén, đều được trang trí giản dị thô sơ, từ trong cái thô sơ đó lại lộ ra nét hoang dã.

Khi bước đến giữa đại điện, Ô Vân tướng quân hướng về phía người đang ngồi trên giường ăn mấy trái nho, kế bên có cung nữ xinh đẹp đang hầu hạ mà nói:

-Đại vương, theo lời dặn dò của ngài, thần đã dọa cho con thỏ đó sợ chạy mất vía, chắc là hắn sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

-Ừm... làm tốt lắm.

Giọng nói của đại vương nghe không to, mang theo một loại hào khí can vân.

-Đại Vương, chỉ là một con thỏ mà thôi...

Ô Vân tướng quân không tài nào hiểu được, dựa vào bản lĩnh của đại vương có bản lĩnh thuận tay đã bóp chết Thiên Tiên, tại sao lại phải quan tâm con thỏ đó như vậy. Nhớ năm đó lúc vị Kim Tiên đi ngang qua, ngài cũng chỉ là sai người đem dĩa trái cây ra tặng mà thôi. Ngài cũng không cần lộ diện, vậy mà con thỏ này, ngài lại phải truyền âm hạ lệnh bảo hắn ra ngoài, lại còn không được làm bị thương con thỏ đó nữa... Nếu như nói hai người có quen biết, thì dựa vào tính cách sảng khoái của đại vương, sớm đã mời con thỏ đó vào hang động để uống rượu ăn thịt, nâng cốc ngôn hoan rồi.

Còn nếu là kẻ thù, thì cũng không cần đại vương ngài phải ra tay, hắn cũng đủ tự tin chỉ cần một cái tát cũng có thể đánh chết con thỏ đó rồi.

Nhưng tiếc là đại vương ngài lại không muốn đắc tội, không muốn gặp mặt, chuyện này khiến hắn ta không tài nào hiểu được.

-Ngươi chưa từng sống qua ở Thiên Đình, ngươi sẽ không hiểu được... con thỏ đó, là thứ phiền phức! - Đại vương bực bội quát: -Đừng nhiều chuyện nữa, nên làm gì thì đi làm đi. Ừm... phái người đi Bình Đỉnh Sơn... mà bỏ đi, xem vận may của mỗi người thôi.

...

Tần Thọ không hề hay biết, thực ra Địa Tiên Giới cũng không phải không biết về hắn, ít ra có một số người biết hắn.

Lúc này, trong đầu của Tần Thọ chỉ có một ý nghĩ, chỗ Địa Tiên Giới này, nguy hiểm quá!

Cũng vì vậy, Tần Thọ cũng không còn dám thể hiện quá phô trương nữa, lựa chọn khiêm tốn xuất hành, tránh xa khỏi các nguy hiểm không đáng có, chỉ cần đợi sau khi gặp được Tôn Ngộ Không, rồi hãy lên kế hoạch cụ thể.

Thân phận Nhật Dạ Du Thần này hắn không định lấy ra tiếp tục dùng nữa, còn chiếc xe Thiên Mã Vân Long cũng cần phải thu hồi lại, tất cả những thứ có liên quan tới Thiên Đình đều phải thu hồi lại hết.

Bởi vì trên suốt cả chặng đường, Tần Thọ phát hiện, hiện tại Địa Tiên Giới so với lúc Thiên Môn mở cửa thì càng ngày càng hỗn loạn rồi! Hầu như tất cả các ngọn núi đều đang đánh nhau, đâu đâu cũng đều có tiếng la hét chém giết.

Trên đường đi Tần Thọ cũng từng nhiều lần tìm kiếm Thổ Địa và Sơn Thần, kết quả là không tìm thấy được ai.

Theo lý mà nói, mỗi ngọn núi, mỗi mảnh đất, điều có Thổ Địa và Sơn Thần riêng, nhưng giờ lại không tìm được một ai cả, điều này chứng tỏ sự việc hiện tại nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của Tần Thọ.

Khi đi ngang qua Ô Kê Quốc, Tần Thọ đi vào một ngọn núi nhỏ, nơi đây vừa nhìn chính là không có gì, đương nhiên là chẳng có con yêu quái nào cả.

Tần Thọ bước xuống, dẫm chân một cái:

-Thổ Địa, Sơn Thần các ngươi đang ở đâu?

Tần Thọ cũng theo phép hỏi chút thôi, cũng không hề hy vọng là sẽ có người trả lời hắn.

Kết quả là nghe thấy ở dưới chân phát ra một tiếng động, rồi thấy ở dưới đất xuất hiện một làn khói bay lên, tiếp đến là thấy có một cái đầu nhô lên và nói:

-Ta cảm nhận được sự tồn tại của Nhật Dạ Du Thần, có phải Thiên Đình đã mở cửa rồi không? Bọn ta có hi vọng rồi?

Tần Thọ nghe thấy liền quay đầu lại trả lời:

-Vẫn chưa...

Từ chưa còn chưa kịp nói xong, thì cái đầu đã nhanh chóng chui lại xuống đất.

Tần Thọ kích động kéo lại bộ râu của đối phương, rồi quát to:

-Ngươi dám chui xuống đất thử xem, thỏ gia ta đây sẽ đào cả ngọn núi mà lôi ngươi ra, lóc da xẻ thịt để nấu với nấm đông cô.

-Buông tay, buông tay... Thượng tiên xin hãy tha mạng mà buông tay ra.

-Thổ Địa cũng không biết là có nghe rõ được lời của Tần Thọ nói không? Vì lúc đó đang bị Tần Thọ kéo bộ râu đến đau tới sắp khóc ra nước mắt.

Tần Thọ mặc kệ, hắn ta giống như muốn lôi Thổ Địa từ dưới đất lên, tiếc rằng hắn quá nhỏ, hắn dùng chân đạp xuống đất lấy đà để mà kéo lên, nhưng cũng chỉ có thể kéo được tới cái cổ của Thổ Địa mà thôi.

Thổ Địa đau tới không chịu nổi, bèn ngoan ngoãn mà tự mình chui lên.

Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn Thổ Địa gia gia cao hai mét này, bộ mặt tối sầm lại, ho khan một tiếng rồi nói:

-Lão đầu, đừng phí lời nữa, ta hỏi gì thì ngươi phải trả lời cái đó, trả lời đúng thì ngươi tới đâu thì về đó, mai này Thiên Đình có mở cửa lại, thỏ gia ta sẽ nói tốt hai câu giúp ngươi. Nếu như ngươi không thành thật trả lời, thì đừng có trách thỏ gia đây tàn nhẫn vô tình, với bộ râu ít ỏi của ngươi, ta đây sẽ bức hết ra, thắt thành dây thừng để treo cổ ngươi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận