Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 840: Thâm Uyên theo tới rồi


Chương 840: Thâm Uyên theo tới rồi





Trùng Bát ngáp nói:

-Đến nơi thì gọi ta, ta ngủ tiếp.

Vẻ mặt Tần Thọ hâm mộ nhìn Trùng Bát nói:

-Nếu không phải biết ngươi là con của rồng thì ta thật sự cho rằng ngươi là đời sau của rùa, một giấc ngủ của ngươi là một tuần đó!

Trùng Bát:

-Khò khè!

Tần Thọ:

-…

Đã không đạt được mục đích, Tần Thọ cũng không có ý định nhàn rỗi, sau khi căn dặn Lò Bát Quái chú ý thì hắn lại tiến vào trong Hắc Ma Thần Hạp lần nữa.

Ngay vào lúc Tần Thọ đi vào trong Hắc Ma Thần Hạp thì một thứ đồ vật màu đen cũng theo vào.

Tần Thọ liếc mắt một cái liền nhận ra vật kia, tóc gáy đều dựng lên trong nháy mắt, hoảng sợ nói:

-Thâm Uyên?

Bóng đen kia ngưng tụ tại chỗ, hóa thành một cái bóng người, cười ha ha nói:

-Hóa ra ngươi là cái này à?

Tần Thọ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Thâm Uyên trước mắt này là một đoàn bóng đen hình người lớn nhỏ, cũng không phải là đại gia hỏa che đậy tinh không kia.

Tần Thọ lập tức chỉ vào Thâm Uyên nói:

-Sao ngươi lại tới đây?

Thâm Uyên nghiêng cái đầu nhìn con thỏ một chút, mồ hôi lạnh trên trán Tần Thọ trong nháy mắt lập tức chảy xuống, hỏi:

-Ngươi muốn làm cái gì?

Thâm Uyên chỉ vào bốn phía nói:

-Hóa ra các ngươi ở đây à!

Nói xong, Thâm Uyên hóa thành một đoàn bóng đen xông về phía dưới ngọn núi vương tọa!

Tần Thọ nhìn thấy có người giành ăn với mình, cái này sao có thể được? Hắn cũng không biết là lấy dũng khí ở đâu ra, hét lớn một tiếng:

-Ngươi đứng lại cho ta!

Vừa nói Tần Thọ đã đuổi kịp Thâm Uyên, đấm một đấm vào trên người Thâm Uyên, kết quả Tần Thọ phát hiện, Thâm Uyên giống như là đoàn bóng đen, không có thực thể, nắm đấm của Tần Thọ trực tiếp xuyên qua ngực mà ngay cả một chút phản ứng đối phương cũng không có.

Sau đó Tần Thọ phát hỏa, dứt khoát theo ở phía sau phóng hỏa, phun nước, đập gạch.

Nhưng mà một chút phép thuật đều không thể tổn thương một chút nào đến đám bóng đen này!

Đúng lúc Tần Thọ đang căm tức thì bóng đen bỗng nhiên xoay người một cái xông về bên trong vô số xương khô ở phía dưới ngọn núi vương tọa, sau đó thì hắn giống như là quét rác, những nơi hắn đi qua xương khô đều bị cuốn lại, dung nhập vào bên trong bóng đen. Sau đó thân thể của hắn liền tăng gấp đôi tốc độ!

Tần Thọ có thể cảm giác được, thực lực của bản thân Thâm Uyên này cũng không quá cường đại, nhưng mà sau khi nuốt thi cốt thì thực lực của hắn giống như là ngồi hỏa tiễn vậy đột nhiên tăng vọt lên!

Nhân Tiên, Nhân Tiên tầng một, Nhân Tiên tầng hai, Nhân Tiên tầng ba…

Địa Tiên, Địa Tiên tầng một, Địa Tiên tầng hai, Địa Tiên tầng ba…

Thiên Tiên, Thiên Tiên tầng một, tầng hai, tầng ba…

Kim Tiên, Kim Tiên tầng một, tầng hai, tầng ba…

Chờ sau khi Thâm Uyên nuốt tất cả thi cốt ở dưới ngọn núi, thực lực của hắn đã đến Kim Tiên tầng chín!

Tần Thọ trợn mắt há mồm đứng tại chỗ nhìn Thâm Uyên, sau đó giống như nhận phải cái kích thích gì vậy, ngao ngao kêu to vọt tới, vừa xông đến vừa gào:

-Hóa ra những hài cốt này mạnh như vậy? Ngươi phun ra cho ta! Trả lại cho ta! Hu hu hu…

Tần Thọ khóc như mưa.

Tần Thọ vẫn cho là những cái này ở trong Hắc Ma Thần Hạp chỉ là phế vật, mặc dù có một vài đồ vật cổ quái, nhưng mà không được tính là thứ đồ gì mạnh quá.

Chí ít hắn không phát hiện có thứ gì đáng giá, điều hắn tuyệt đối không ngờ được chính là, những thi cốt hắn xem như rác rưởi lại ẩn chứa nhiều nguyên khí khủng bố như vậy, hoặc nói là đó là oán niệm hắc ám kinh khủng!

Đã trực tiếp khiến một người Nhân Tiên như Thâm Uyên vọt thẳng tới Kim Tiên tầng chín!

Nhìn lại chính hắn một chút, hắn ăn không biết bao nhiêu thức ăn, không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, vậy mà đến bây giờ cũng mới chỉ là Kim Tiên tầng bốn mà thôi!

Ước ao, ghen tị!

Vừa sốt ruột, Tần Thọ mở rộng miệng ra, trực tiếp muốn nuốt mất cả Thâm Uyên.

Kết quả Thâm Uyên bỗng nhiên tăng tốc độ chạy ra khỏi khu vực đó, mặc cho Tần Thọ làm thế nào cũng không đuổi kịp được.

Thực ra trong lòng Tần Thọ cũng rất buồn bực, tên Thâm Uyên này hung hãn hung ác như thế, nhưng sao đối với hắn lại thờ ơ như vậy chứ?

Theo lý thuyết mà nói thì hắn ăn những quái vật đầu rồng kia vậy thì tại sao lại không ăn hắn, Lò Bát Quái và Trùng Bát?

Chẳng lẽ là bởi vì hắn có một thân chính khí quá ngay thẳng? Không hợp khẩu vị của tên kia?

Ngay lúc Tần Thọ đang có một bụng nghi ngờ, Thâm Uyên đột nhiên lao xuống xông về phía dưới gò núi mà lúc trước Thiên Bồng Nguyên Soái kia truy sát Tần Thọ, sau đó hắn liền ghé vào trên gò núi.

Tần Thọ nhìn thấy, vậy mà hắn lại bắt đầu thôn tính một phần của gò núi đó!

Sau đó thân thể Thâm Uyên hô một cái tăng vọt ra, thân thể trực tiếp lớn hơn gấp mười mấy lần!

Khí tức bàng bạc đều đang nói cho Tần Thọ, hắn đã đặt chân đến bước tiến nhập vào tầng Đại La Kim Tiên!

Đồng thời hắn cũng thôn tính gò núi ngày càng nhiều, thân thể của hắn cũng ngày càng khổng lồ, Tần Thọ cảm giác được, hắn dường như muốn đột phá đến Đại La Kim Tiên!

Quả nhiên, một tiếng vang trầm vang lên, bóng đen mở rộng lần nữa, dường như muốn bao trùm toàn bộ gò núi.

Ánh mắt Tần Thọ theo bản năng nhìn theo Thâm Uyên đang mở rộng thân thể rồi nhìn lại biên giới, dù sao, Thâm Uyên cũng chỉ là một đoàn bóng tối, ngươi nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ là một đống đen sì, trên thực tế cũng không có cái gì để nhìn. Nếu như thật sự muốn nhìn thì chỉ có thể nhìn từ biên giới bóng tối qua, nơi đó ít nhiều cũng có một vài đồ vật có thể nhìn thấy.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Thọ quan sát tỉ mỉ cái núi nhỏ thấp này, sau đó Tần Thọ ngạc nhiên phát hiện, trên ngọn núi thấp lại có một kiến trúc!

Cái kia dường như là một tòa bảo tháp, lại hình như là một ngôi chùa, hoặc là có thể gọi là một ngôi chùa to lớn có bảo tháp!

Chỉ có điều mái vòm của ngôi chùa lại bị san bằng, bức tường bên trên đã hoàn toàn đổ. Cho dù là như thế thì cũng có thể nhìn ra sự huy hoàng năm đó của ngôi chùa này.

Ngôi chùa này nhìn như là một cái vỏ bọc to lớn đột nhiên mọc lên trên ngọn núi thấp kia, nhìn có chút quỷ dị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận