Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 589: Tiểu loli sợ ma


Chương 589: Tiểu loli sợ ma





Nhưng mà, ngay sau đó, Tần Thọ chỉ cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp truyền đến cổ, hắn ta chưa kịp cười ra tiếng thì đã bất giác bị túm ra ngoài, tốc độ cực nhanh, đến mức hắn ta căn bản không bị rơi xuống đất mà chỉ là lơ lửng trên không trung...

Tần Thọ không thốt nên lời, nguyền rủa trong lòng: "Đây là quái vật gì đây? Sức lực mạnh hơn cả thỏ gia ta!

Đồng thời, Tần Thọ kêu to:

-Đừng chạy nữa!

Kết quả là Nhất Thủy đã bị tiếng gọi này dọa cho giật cả mình, tốc độ càng nhanh hơn, đồng thời nói:

-Ma quỷ đã đuổi đến rồi!

Tần Thọ lại một lần nữa không biết nói gì, vừa đang định nói cái gì đó, tiểu nha đầu quay đầu lại, Tần Thọ chỉ thấy trước mắt là một cây cột to lao về phía mình mà thôi, tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn!

Tần Thọ cũng không biết bản thân mình đã va trúng thứ gì, dù sao thì trước mắt cũng đều là đá vỡ...

Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến mức chạy càng lúc càng nhanh hơn, vừa chạy vừa hô to:

-Có ma!

Tần Thọ không biết phải làm sao, chỉ đành nói:

-Nhất Thủy, ta chính là Tần Thọ này!

Tiểu nha đầu bị dọa cho giật mình, liền hét to lên:

-Có tiếng chim!

Tần Thọ lại một lần nữa không biết phải làm sao...

Tần Thọ cũng đã nhìn ra, tiểu nha đầu này ngoại trừ đầu lưỡi to ra thì những thứ khác cái cũng đều nhỏ... ngực nhỏ, cái mông nhỏ, đầu nhỏ, gan nhỏ, tuổi tác... thì không hẳn là nhỏ.

Tần Thọ cũng không mở miệng nói, mặc cho tiểu nha đầu dẫn hắn đi khắp nơi, cũng mặc kệ mỗi lần khi tiểu nha đầu này đột nhiên thay đổi phương hướng vứt hắn ở một cây cột hay trên tường... dù sao thì mình đồng da sắt của hắn ta cũng không biết đau.

Tiểu nha đầu chạy khoảng thời gian vừa đủ nửa nén hương thì tinh thần mới ổn định trở lại, lén lút quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vật màu trắng, con thỏ tròn tròn đáng yêu bị treo trên chiếc áo choàng của nàng. Nhìn kỹ thì có một chút quen mắt, cuối cùng thì...

-Hắn ta thật giống Nhần Nhọ!

Tiểu nha đầu đột nhiên hoàn hồn lại, quay người một cái chỉ vào khoảng trống ở phía sau và kêu to. Sau đó nàng ta mới xấu hổ phát hiện, con thỏ treo trên áo choàng của nàng, mỗi lần nàng xoay người, con thỏ đều ở phía sau mình va trái đụng phải...

Tần Thọ lại một lần nữa bị cứng họng, hắn ta nên trả lời những lời này làm sao? Nói đúng? Hay là nói sai?

Tần Thọ vội vã buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Ta... ừm... là...

Tiểu nha đầu nghi ngờ giữ khoảng cách ba thước với Tần Thọ, đồng thời đôi chân ngắn đang chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, nhìn Tần Thọ từ trên xuống dưới một cách cảnh giác, sau một hồi lâu mới đáp:

-Thật sao? Chúng ta quen biết nhau khi nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà lừa ta, ta chạy cũng nhanh lắm đó.

Tần Thọ nghe đến những lời này, lập tức thấy buồn cười, chạy nhanh mà cũng gọi là đe dọa sao?

Tần Thọ vừa kéo kéo lỗ tai vừa nói to:

-Ta có phải là quỷ hay không ngươi cũng không phân rõ hay sao? Hơn nữa, ngươi là tiên nhân, còn sợ quỷ sao?

Nhất Thủy nghe thấy những lời này, sửng sốt, sau đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra nói:

-Đúng vậy, ta giống như nhần nhiên còn sợ cái quỷ gì chứ?

Sau đó nàng lắc đầu, ưỡn bộ ngực nhỏ phẳng ngẩng cao đầu, đưa ngón tay chỉ vào Tần Thọ rồi nói:

-Tiểu quỷ, hình như ngươi giống như Nhần…?

Tần Thọ nhìn vào dáng vẻ đáng yêu này của tiểu nha đầu, nhịn không được mà nói đùa một câu:

-Ta là quỷ.

Sau đó Tần Thọ liền thấy hối hận...

Chỉ thấy tiểu nha đầu này giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi vậy, nhảy cao năm thước rồi lại nhanh chân bỏ chạy...

Sau một lúc hối hận Tần Thọ càng thêm bất đắc dĩ, nếu là không nhận ra thì hiện tại hắn thật sự không muốn để ý đến tiểu nha đầu này. Dù sao, một cái Địa Phủ kỳ thật vẫn là rất an toàn, huống chi, bản thân nàng còn là tiên nhân. Hơn nữa chạy còn rất nhanh.

Nhất Thủy vẫn cứ chạy rồi sau đó mỗi lần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Thọ đang nghiêng đầu nhìn nàng, nàng nấc lên một tiếng rồi lại xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt nước mũi tuôn rơi nói:

-Mẹ ơi, con ma này đáng sợ quá... chạy nhanh quá...

Tần Thọ nghe thấy những lời này, trên đầu toàn là vạch đen, hắn ta chạy nhanh? Hắn ta căn bản là chưa hề di chuyển!

Đó là do tiểu nha đầu này chạy chuyển hướng, quanh quẩn tới lui rồi lại quay lại chỗ cũ mà thôi!

Tần Thọ cũng khó hiểu, nếu như nàng ta sợ hãi, nàng ta phải chạy thẳng chứ, lao ra cửa chính, chạy trốn đi thật xa. Không việc gì lại chạy lung tung như này làm gì?

Vừa quan sát được một hồi, Tần Thọ đã nhìn ra, không phải là tiểu nha đầu này chạy lung tung, mà là... không xác định được phương hướng!

Tần Thọ đỡ trán, hắn ta thật sự có chút không thông suốt, rốt cuộc đứa trẻ này là chủng loại gì? Đã là thần tiên rồi, vậy mà vẫn còn mù đường sao! Lẽ nào lúc thăng thiên, thượng đế lại không chữa khỏi được vấn đề này cho nàng ta sao?

Tần Thọ thực sự là có chút nóng nảy, thời gian của hắn ta hiện giờ rất vội, không thích hợp để lãng phí thêm thời gian nữa.

Nhưng mà tiểu nha đầu này và hắn ta suy cho cùng cũng được coi là bạn bè, nhìn thấy tiểu nha đầu bị dọa thành ra bộ dạng này, không quan tâm mà bỏ đi, hắn ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với người anh em Nhất Sơn.

Do đó Tần Thọ chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi thôi, đồng thời giải thích:

-Đừng chạy nữa, ta thật sự chính là Tần Thọ. Chúng ta bây giờ đang ở Cửu Nghi Sơn, lúc đó ca ca Nhất Sơn của ngươi cũng đã ở đây, ngươi quên rồi sao?

Nghe thấy những lời này, Nhất Thủy đột nhiên dừng lại, đôi mắt to tròn long lanh trừng lên nhìn Tần Thọ, nghẹn ngào nói:

-Ngươi thật sự đúng là Nhần Nhọ sao?

Tần Thọ gật đầu, nói:

-Phải!

Ngay sau đó, có một cái bóng đen lao đến, lại là tiểu nha đầu kia xông đến.

Tần Thọ cũng biết tiểu nha đầu sợ hãi, vì thế hắn mở hai tay muốn trấn an tâm trạng đang bị tổn thương của tiểu nha đầu một chút...

Nhưng mà...

Bịch!

Tần Thọ với vẻ mặt không lưu luyến nhìn cảnh vật xung quanh đang thụt lùi nhanh chóng, sau đó có tiếng bịch ở trên tường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: "Nha đầu này là một đầu máy xe lửa thành tinh à?"

Lúc mà Tần Thọ đứng lên, vẻ mặt Nhất Thủy thẹn thùng nhìn hắn ta, nói thầm:

-Sức lực của thỏ con quá yếu...

Tần Thọ vừa nghe thấy, trong đầu như phủ mây đen dày đặc, sắc mặt xanh đen! Bị một tiểu nha đầu ruồng bỏ, điều này có lẽ chính là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với một nam nhân... nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể bác bỏ! Chỉ đành nhẫn nại chịu đựng.

Tần Thọ đứng lên, gượng cười nói một tiếng:

-Ngươi xem, cả ta mà ngươi còn có thể đánh bay lên thì ngươi còn sợ gì nữa chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận