Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 788: Tùy tiện đánh



Chương 788: Tùy tiện đánh





Đám người theo bản năng nhìn về phía bên trên của cây gậy, chỉ nhìn thấy một con khỉ đầu đội kim quan, trên người mặc giáp khóa tử hoàng kim, chân đạp tơ trắng bước lên mây, sau đó con khỉ ngồi xổm ở bên trên cây gậy, con khỉ vừa móc lỗ tai vừa nói:

-Gà đất chó sành? Nói ai thế?

Tần Thọ nhìn thấy, nghiêm trang nói:

-Con khỉ nào thế? Ôi đệch… Sao ngươi lại mạnh như vậy?!

Người tới chính là Tôn Ngộ Không!

Đáng tiếc không đợi Tôn Ngộ Không đáp lời, Đại trưởng lão đã nổi giận gầm lên một tiếng:

-Cút xuống cho ta!

Ống tay áo Đại trưởng lão chấn động, một đạo sóng lửa cuốn lên không, đi thẳng đến chỗ Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không cười ha ha nói:

-Lão Tôn ta cũng không phải tay không xuất thủ, lão quân đưa ta một tạo hóa trận, lửa này của ngươi… sao có thể so được với Tam Muội Chân Hỏa?

Nói xong, Tôn Ngộ Không há to miệng trực tiếp đem lửa cháy ngập trời kia hút vào trong bụng, sau đó xoa xoa cái bụng nói:

-Ha… còn nóng hổi.

Đại trưởng lão đang muốn tiến lên, Hồng Nhiên đạo nhân vẫn không nói gì thản nhiên nói:

-Hầu tử, ngươi đại biểu cho sư phụ ngươi?

Tôn Ngộ Không sững sờ, đặt mông ngồi ở trên đỉnh Kim Cô Bổng, sau đó chỉ vào Tần Thọ nói:

-Những các khác ta mặc kệ, con thỏ này là sư đệ của ta, ta mang đi, ngươi có ý kiến gì không?

Hồng Nhiên đạo nhân khẽ nhíu mày, nhìn Tần Thọ, rồi lại nhìn trăm vạn thiên binh đối diện, cùng Thác Tháp Thiên Vương vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự tin, nàng khẽ gật đầu nói:

-Một con thỏ mà thôi, ngươi mang đi đi.

Tôn Ngộ Không chắp tay nói:

-Trượng nghĩa!

Nói xong, Tôn Ngộ Không nhảy xuống khỏi Kim Cô Bổng, Kim Cô Bổng bay lên chui vào bên trong lỗ tai hắn, hắn vỗ đầu Tần Thọ nói:

-Con thỏ, đã lâu không gặp! Hê hê…

Tần Thọ liếc mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một:

-Ngươi chạy tới là vì để thể hiện sức mạnh ở trước mặt ta à?

Tôn Ngộ Không cười ha ha nói:

-Chính là ý này, hơn ba trăm năm rồi, lão Tôn ta cũng coi như là xuất sư, một thân bản lĩnh cho dù có muốn đánh Đại La Kim Tiên cũng không thành vấn đề! Con thỏ, chậc chậc… ngươi cũng sắp thành tiên rồi nhỉ?

Tần Thọ:

-Cái đcm!

-Con thỏ, đại chiến sắp đến, đừng để cái này làm trễ nải, đi thôi? - Thác Tháp Thiên Vương nói.

Tần Thọ gật đầu:

-Vậy thì đi thôi.

Nói xong, một đám người trùng trùng điệp điệp rời đi.

Về phần tộc Phượng Hoàng, ngoại trừ bị đánh, có thể đứng chỉ có còn lại Hồng Nhiên đạo nhân, Đại trưởng lão và Triệu Vũ Hoàng vẻ mặt khổ sở.

Lục trưởng lão chống eo cố gắng leo từ trong hố ra, mắng:

-Ai con mẹ nó, đánh lén ta!

Đáng tiếc, không ai phản ứng hắn.

Đại trưởng lão thấp giọng hỏi Hồng Nhiên đạo nhân:

-Lão tổ, cứ thả bọn họ đi như vậy sao? Dựa vào thực lực của chúng ta, giữ lại bọn họ cũng không khó mà?

Hồng Nhiên đạo nhân thở dài nói:

-Người khác chỉ là chuyện phất tay, nhưng mà cái con khỉ kia…

Đại trưởng lão nói:

-Con khỉ đúng là phiền phức, nhưng mà dựa vào thủ đoạn của lão tổ…

Hồng Nhiên đạo nhân lắc đầu nói:

-Sư phụ hắn là ở bên chúng ta, ta không muốn đắc tội một tôn thánh nhân. Con khỉ đã nói rất rõ ràng, lão quân cho hắn chỗ tốt, hắn mới đến giúp đỡ. Đó là giao dịch giữa thánh nhân, ta không muốn lẫn vào giữa chuyện của thánh nhân, hiểu rõ chưa?

Hồng Nhiên đạo nhân gật đầu nói:

-Đã hiểu ạ, vậy bây giờ thì sao?

Hồng Nhiên đạo nhân nói:

-Nếu đã muốn đánh, thì đương nhiên phải đánh chính diện một trận, đi, tìm người của yêu tộc Thiên Đình đi!

Nói xong, Hồng Nhiên đạo nhân liền hóa thành một tia sáng màu đen vụt đi mất.

Đại trưởng lão nhìn những người khác, hừ lạnh một tiếng nói:

-Mất mặt!

Sau đó Đại trưởng lão cũng đi.

Còn lại nhóm Phượng Hoàng, mặt mũi từng người đều sưng vù, khổ sở đi theo.

Một bên khác…

-Cô nương kia có đuổi theo không?

Lý Tịnh ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chột dạ hỏi Tần Thọ.

Tần Thọ quay đầu nhìn, nói:

-Không có đuổi theo, ngươi sợ nàng như vậy à?

Lý Tịnh lau mồ hôi trên trán nói:

-Đó là đại đế, ngươi cảm thấy chút người này của chúng ta đủ không?

Tần Thọ sờ sờ cằm nói:

-Gần bằng một bàn tay nàng đập.

Lý Tịnh:

-…

-Gặp khuê nữ của ta rồi sao? - Lý Tịnh hỏi.

Tần Thọ nói:

-Gặp được rồi, chơi rất vui, rất an toàn. Ngược lại là con trai của ngươi, không biết sao lại đi theo cái tên não loãng Hoàng Phi Hổ.

Lý Tịnh nói:

-Ưm…

Tần Thọ nói:

-Ngươi không quan tâm một chút sao?

Lý Tịnh nói:

-Không phải là đã quan tâm rồi sao?

Tần Thọ:

-…

Nhìn Lý Tịnh và Tần Thọ nói chuyện hồ hởi với nhau, Vô Lượng tổ sư ngồi xổm ở phía sau, mặt cảm thán nói:

-Ôm đúng đùi rồi… sắp phát đạt rồi. Ai? Các ngươi đi đâu vậy?

Vô Lượng tổ sư chợt phát hiện bọn người Nhện Núi, Kim Thiền muốn rời đi, lên tiếng hỏi.

Quỷ Xa phất phất tay nói:

-Xin từ biệt, ngày sau nếu còn sống, chúng ta gặp lại.

Phi Đản nói theo:

-Người không cùng chí hướng thì không cùng đường được, đi thôi.

Đầu Vô Lượng tổ sư đầy dấu chấm hỏi, hỏi:

-Vậy… các ngươi không nói với thỏ gia một tiếng sao.

Kim Thiền ha ha cười nói:

-Chúng ta đi, thỏ gia sẽ hiểu ý của chúng ta. Đã nói rồi, tiểu tử, lần sau gặp mặt, ta bảo kê ngươi.

Nói xong, mấy người liền rời đi.

Chờ Tần Thọ và Lý Tịnh nói chuyện xong, vừa quay đầu lại, thì phát hiện không thấy mấy người này nữa.

Vô Lượng tổ sư đem lời của mấy người truyền lại cho Tần Thọ, sau khi Tần Thọ nghe xong, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ mắng:

-Đúng là đồ chết não, có thể sống, lại nhất định phải đi tìm đường chết!

Tôn Ngộ Không lại gần hỏi:

-Con thỏ, sao thế?

Tần Thọ nghĩ nghĩ, giữa mình và Tôn Ngộ Không cũng không cần thiết che giấu, thế là mang quan hệ của hắn và tứ đại hộ vệ ra nói qua một lần, chỉ là Phương Nhã thì chỉ nói tóm tắt mà thôi.

Sau khi Tôn Ngộ Không nghe xong, dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:

-Rất tốt… có ơn tất báo, nhớ ơn không mang thù, rất tốt.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Tốt cái rắm, trở về thì là kẻ địch, đến lúc đó gặp nhau ở trên chiến trường, con mẹ nó có bao nhiêu xấu hổ. Nếu bọn hắn bị chết khô, ngươi nói ta nên lấy hầm ăn hay là xào thì tốt hơn?

Tôn Ngộ Không:

-…

Tôn Ngộ Không xoa xoa lông mày nghĩ:

-Ta cảm thấy, vẫn là nên chiên dầu đi.

Tần Thọ thở dài nói:

-Không nói giỡn nữa, con khỉ, chúng ta nói một chút chuyện của ngươi đi.

Tôn Ngộ Không nói:

-Nói chuyện gì của ta?

Tần Thọ nói:

-Ngươi tới cứu ta, rốt cuộc là ý của sư phụ ngươi, hay là ý đút lót của lão quân?

Bạn cần đăng nhập để bình luận