Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 902: Ngô Cương trở về (2)



Chương 902: Ngô Cương trở về (2)





-Ở trong động phủ kia ta thấy được một bức bích họa, bên trên bích họa là hai thế giới trắng đen, bên màu trắng có Địa Tiên Giới, Địa Phủ thì bên màu đen kia cũng có. Chỉ có điều bên màu trắng vẽ là nữ nhân sinh con, còn bên màu đen kia lại là mọc ra từ trong đất.

-Mà hai đứa bé này lại giống nhau như đúc!

Lúc ấy ta liền chú ý bản vẽ này, về sau ta đã tìm rất nhiều tài liệu, nên mới biết được sự tồn tại của kính đen.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Không có điểm hữu dụng nào?

Trương Vệ Vũ lắc đầu nói:

-Không có. Thỏ gia, nếu ngươi đã biết kính đen vậy ngươi nói ngươi trong kính đen sẽ là dạng gì đây?

Tần Thọ sững sờ, đúng vậy, hắn ở trong kính đen sẽ là dạng gì đây? Không phải là chết đói đó chứ?

Hai người đang nói chuyện, thì có một nhánh quân trùng trùng trùng điệp điệp lao đến từ phía xa.

Trương Vệ Vũ nhìn về phía Tần Thọ, Tần Thọ nói:

-Yên tâm, không để cho ngươi đi chịu chết đâu. Trốn trước để xem tình hình rồi nói sau.

Sau đó hai người yên lặng tìm một cái thiên thạch rồi trốn đi, Trương Vệ Vũ không yên lòng, còn bố trí một chút trận pháp để yểm hộ ở bên ngoài.

Không bao lâu sau, nhánh đại quân kia tới, chuẩn xác mà nói là nhánh đại quân kia chật vật mà tới!

Nhánh quân này dường như là chạy một mạch qua, bị đánh tơi bời, tiếng kêu rên liên hồi!

Sau đó chỉ thấy một tráng hán siêu cấp, mang theo một cái rìu lớn, vừa đuổi theo vừa hô:

-Chạy cái ông nội ngươi, đứng lại cho lão tử!

Sau đó hắn vung rìu lên, một mảnh tinh không bị quét thành hai nửa!

Ánh búa dường như là quét đến sát chóp mũi của Tần Thọ và Trương Vệ Vũ, hai người chỉ cảm thấy toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt!

Trương Vệ Vũ khóc nức nở nói:

-Thỏ gia, chúng ta có không đánh có được không?

Ánh mắt Tần Thọ thì lại sáng lên, lập tức xông ra khỏi thiên thạch, cười ha ha nói:

-Cương Tử, vậy mà ngươi lại không sao!

Người tới chính là Ngô Cương!

Sau khi Ngô Cương nhìn thấy Tần Thọ, cười ha ha nói:

-Nếu như liều chết thì nhất định là có chuyện. Đánh không lại thì chạy, bọn họ cũng không ngăn được ta. Con thỏ, sao ngươi lại trở về rồi?

Tần Thọ đương nhiên là sẽ không nói là lo lắng cho an nguy của Ngô Cương, thuận miệng nói bậy:

-Rơi mất năm đồng tiền xu, trở về để tìm. Không có chuyện gì vậy thì chúng ta nhanh đi thôi?

Ngô Cương quay đầu nhìn một chút, mắng một câu:

-Hà, đuổi sát quá đi, đi nhanh lên!

Nói xong Ngô Cương mang theo Tần Thọ chạy như điên!

Không bao lâu sau, mấy đạo lưu quang đuổi theo, là mấy tên đại đế đuổi đến.

-Đại Vu kia dường như là đã hấp thu máu của Bàn Cổ, đã chuyển hóa về phía Tổ Vu, cho dù chúng ta có đuổi kịp cũng không ngăn được hắn. - Tử Vi Đại Đế nói.

Câu Trần Đại Đế gật đầu nói:

-Bỏ đi, để hắn đi thôi. Đợi các Đại Đế khác tỉnh lại và rất nhiều thánh nhân quy vị, bọn họ một người cũng không chạy thoát được! Việc cấp bách bây giờ là thích ứng đại đạo của thế giới này, nếu không mười phần thực lực nhưng không phát huy ra được bảy phần thì quả đúng là bực bội.

Tử Vi Đại Đế gật đầu nói:

-Hoàn toàn chính xác, có điều ta muốn cướp đoạt thân thể của các tôn cường giả đương thời thì cũng khó. Chỉ có thể cưỡng ép thích ứng… Ngày sau đi Tiên Giới giết mấy tôn Đại Đế là được rồi.

Đám người gật đầu, sau đó thì xoay người rời đi.

-Cương Tử, hỏi ngươi một vấn đề thôi. - Tần Thọ hỏi.

Ngô Cương nói:

-Nói.

Tần Thọ nói:

-Rốt cuộc thì ngươi là ai? Ngươi tuyệt đối không phải là Ngô Cương mà ngươi nói kia!

Ngô Cương cười hà hà nói:

-Ngươi đừng có hỏi nữa, dù sao… ừm… nói như thế nào nhỉ, trong này có nhiều nguyên nhân lắm. Giải thích không rõ được, đúng rồi, cái này ngươi biết không?

Vừa nói, Ngô Cương lấy ra một cái giày vải đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn thấy, con mắt lập tức đỏ lên, nói:

-Đây là của sư phụ ta!

Ngô Cương nói:

-Lúc đầu ta bị vây công, nhất thời không ra được. Có điều có một thiếu niên tay cầm trường thương giết ra từ trong kính đen, lập tức tách được trận hình của bọn họ ra, lúc này ta mới chạy ra được. Đây là thiếu niên kia đưa cho ta, bảo ta đem cái giày này giao cho một con thỏ tên là Tần Thọ. Không ngờ được, thiếu niên kia lại là sư phụ ngươi, người sư phụ này của ngươi rất đáng gờm!

Tần Thọ nghe được Nam Vô Tội không có sao thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo nói:

-Ngươi cũng không xem xem là sư phụ của ai, có thể không mạnh sao?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Đúng là rất mạnh, đuổi theo hắn không có mười tên Đại Đế, thì cũng có đến bảy tám tên, thế mà hắn còn có thể giết ra được, hơn nữa khóe miệng chỉ là có ít máu, còn những người khác thì toàn thân lộn xộn… Thật mạnh!

Tần Thọ nghe được khóe miệng Nam Vô Tội có máu, trong lòng cũng hơi lo lắng, dù sao, hắn hiểu rõ võ đạo tiên nhiều hơn một chút.

Cơ thể của võ đạo tiên cực kỳ cường đại, nhưng mà cũng có nhược điểm, đó chính là một khi bị thương, dù là thân thể lành lặn, nhưng thực ra bên trong vẫn có ám thương. Cái ám thương này rất khó lành lại…

Đương nhiên, dường như cơ thể của Tần Thọ không giống lắm, không có tật xấu này.

Hai người hắn lo lắng đều đã không sao, Tần Thọ lập tức khôi phục lại dáng vẻ không tim không phổi, cả đường đi cười ha hả trông như đồ đần.

Lúc đến của động của Mèo Béo, nụ cười Tần Thọ lập tức cứng đờ!

Bởi vì cái động kia biến mất rồi!

-Ách, vốn dĩ còn có mà!

Tần Thọ đi vòng quanh bốn phía vài vòng cũng không tìm được.

Ngô Cương nói:

-Cái động mà ngươi nói kia rất có thể là một cái khe hở không gian lâm thời, loại vết nứt này vốn là không ổn định. Có thể duy trì nhiều năm như vậy đã không dễ dàng rồi… Thôi, chúng ta vẫn là chạy về đi.

Tần Thọ khóc nức nở nói:

-Chạy về? Ngươi có biết chạy về xa đến thế nào không?

Ngô Cương nói:

-Bao xa thì cũng phải chạy chứ?

Tần Thọ còn có thể nói cái gì nữa? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Có điều năng lực của Ngô Cương đã cho Tần Thọ một bài học nữa, hiểu được cái gì là cơ thể đi ngang qua vũ trụ!

Ngô Cương căn bản không phải dùng đến bay, mà để cho sau khi Tần Thọ và Trương Vệ Vũ chuẩn bị sẵn sàng thì một tay nắm lấy, dùng sức đập thật mạnh, trực tiếp chen vào giữa hư không!


Bạn cần đăng nhập để bình luận