Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 264: Lò Bát Quái, nhọ đáy nồi


Chương 264: Lò Bát Quái, nhọ đáy nồi





Trong lòng Tần Thọ còn sợ hãi mà nói thầm:

“Quả nhiên, câu kinh văn này chỉ là một phần của một bộ công pháp nào đó, căn bản không phải toàn bộ. Nếu tùy tiện tu luyện, e là sẽ chết rất thê thảm.”

Nghĩ tới đây, Tần Thọ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

Trên đường ra khỏi Ngự Hoa Viên, Tần Thọ không hề nhìn thấy cây Đỗ Anh kia.

Sau khi ra khỏi Ngự Hoa Viên, Tần Thọ liền nhìn Bạch Văn và Nhiễu Đằng một trái một phải đứng canh gác hai bên đại điện, trước mặt, Chân tỷ Bạch Anh đang ngồi ngắm nghía dây thừng màu vàng trong tay. Thấy thỏ đi ra, Bạch Anh thở phào một hơi, sau đó liền quay người định đi.

Tần Thọ vừa thấy đã vội kêu lên:

-Chân tỷ, chờ chút đã!

Bạch Anh hỏi:

-Làm gì thế?

Tần Thọ cười hi hi nói:

-Chân tỷ, chuyện là... tỷ có biết ở đâu có nồi tốt không?

-Nồi tốt?

Bạch Anh ngạc nhiên.

Bạch Văn và Nhiễu Đằng vừa nghe cũng sửng sốt, hỏi theo bản năng:

-Thỏ, ngươi cần nồi làm gì?

Tần Thọ nói rất hùng hồn:

-Đương nhiên là nấu cơm rồi.

Bạch Anh nói:

-Chắc ở chỗ Trù Thần có đấy.

Tần Thọ lắc đầu:

-Không có đâu. Chỗ sư phụ ta, ta sớm đã xem qua rồi, hắn rất ít khi dùng nồi. Nhưng ta thì không được, ta không thể đạt tới cảnh giới thủy hỏa vạn vật, tùy theo ý mình như hắn được. Cho nên vẫn phải tìm một cái nồi thật tốt.

Bạch Anh lắc đầu nói:

-Thế thì ta không biết rồi, lúc nào về hỏi giúp ngươi vậy. Nếu có tin tức ta sẽ nói với ngươi sau.

-Cảm ơn Chân tỷ.

Tần Thọ cảm tạ.

Bạch Anh gật đầu rồi đi khỏi.

Khi Bạch Anh đi rồi, Nhiễu Đằng chép miệng nói:

-Nấu cơm thôi mà, sao cứ phải dùng nồi tốt như vậy làm gì?

Bạch Văn nói theo:

-Phải đó.

Tần Thọ nói:

-Có một số nguyên liệu nấu ăn, nồi bình thường không nấu chín được.

Bạch Văn cười ha ha:

-Sao có thể như vậy được? Máu thịt sau khi đã tinh luyện, dùng nồi bình thường là được rồi. Ngươi là nấu cơm mà, đâu phải luyện đan...

Lời này vừa nói ra, lông mày Tần Thọ liền nhướng lên, ánh mắt tỏa sáng, một phát nhảy lên người Bạch Văn mà túm cổ áo hắn, kêu lên:

-Bạch Văn, ngươi vừa nói gì?

Bạch Văn hoảng sợ, lắp bắp:

-Ta... nói gì á?

Tần Thọ:

-Không, ý ta là ngươi vừa mới nói cái gì?

Bạch Văn:

-Ta nói, ta nói máu thịt sau khi tinh luyện, dùng nồi bình thường là đủ rồi.

Tần Thọ lắc đầu:

-Không phải, câu sau cơ!

Bạch Văn nói:

-Ngươi là nấu cơm mà, đâu phải luyện đan.

-Đúng, chính là câu này! Ha ha... Bạch Văn, ngươi thật đúng là thiên tài mà! Ha ha...

Tần Thọ vui vẻ nhảy xuống đất, phất cái tai dài một cái, vẫy vẫy tay, không quay đầu lại mà nói:

-Thỏ gia ta còn có việc, đi trước đây. A ha ha ha...

Trong khi đang cười ầm ĩ, con thỏ này đã chạy xa rồi.

Bạch Văn hâm mộ nói:

-Thật ngưỡng mộ mà, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không bị trói buộc gì.

Nhiễu Đằng nói:

-Phải đó. Đến thì muộn, đi thì sớm. Ể, hắn lại quay lại kìa.

-Oa ha ha... Thật ngại quá, chạy nhầm hướng rồi.

Thỏ chạy qua trước mặt hai người như một cơn gió.

Nhiễu Đằng kiễng chân nhìn theo bóng dáng thỏ đi xa, sau đó liền thấy thỏ rẽ vào một con đường nhỏ, nhíu mày nói:

-Đó là đường đến Đâu Suất Cung đúng không?

Bạch văn vừa nghe, cả người đã run lên:

-Ta không quen biết con thỏ đó!

Nhiễu Đằng cũng nói theo:

-Ta cũng không quen, chúng ta không biết gì hết...

Đâu Suất Cung chính là đạo tổ, cung điện của một trong số Tam Lão Tam Thanh, chủ yếu dùng để luyện đan.

Lúc này, bên ngoài Đâu Suất Cung, hai đồng tử đang nồi trên cầu thang ngáp ngủ.

-Kim Giác, chán quá đi.

Đồng tử mặc y phục màu bạc lầm bầm.

-Ừ, đại lão gia đã rất nhiều rất nhiều năm không về rồi, chúng ta lại không thể rời khỏi Đâu Suất Cung... Haiz...

Đồng tử Kim Giác mặc y phục màu vàng kim nói.

-Hay là chúng ta đi chăn trâu đi.

Đồng tử Ngân Giác nói.

Kim Giác lắc đầu:

-Thôi đi, đại tướng quân Kim Hủy căn bản không muốn để ý đến chúng ta, cả ngày ngủ trong chuồng trâu. Ta và ngươi vẫn là đừng đi quấy rầy nữa.

Ngân Giác thở dài:

-Cái này cũng không được, kia cũng không có gì làm, chán quá đi mất... trị an của Thiên Đình tốt quá, nếu là ở hạ giới thì ít nhất cũng có thể có một tên trộm vặt tới đây để chúng ta chơi đúng không?

Kim Giác gật đầu nói:

-Phải đó, đáng tiếc thật... ặc, hình như ta vừa thấy một con thỏ vụt qua trước mắt. Ngươi thấy không?

Ngân Giác cười:

-Đừng đùa, Đâu Suất Cung chúng ta lấy đâu ra thỏ...

Kim Giác nói:

-Nhưng mà hình như ta thấy thỏ thật đó.

-Không thể nào!

Ngân Giác nói chắc như đinh đóng cột:

-Chỗ chúng ta là đàn tràng của đại lão gia, đại lão gia không ở đây, ai lại rỗi hơi chạy tới chứ? Càng miễn bàn là một con thỏ...

-Cũng phải, ta chợp mắt chút, ngươi trông coi chút nhé.

Kim Giác nói xong liền nằm xuống ngủ.

Ngân Giác bĩu môi:

-Chỗ này có gì đáng để trông coi? Lẽ nào thật sự có người dám tới Đâu Suất Cung ăn trộm sao?

Ngân Giác căn bản không coi ra gì, nằm xuống một cái rồi cũng ngủ luôn.

Sau khi hai người đã ngủ, một con thỏ rón ra rón rén bò từ cửa sổ Đâu Suất Cung tới, liếc nhìn hai đồng tử ở cửa một cái, khẽ mỉm cười. Sau đó liền đi vào trong Đâu Suất Cung.

Đâu Suất Cung có ba tầng cung điện, hai tòa thiên điện, tòa ngay trước mặt là để tiếp khác, tòa ở giữa là nơi chủ nhân sống, tòa ở sau mới là phòng luyện đan.

Thiên điện hai bên, bên trái là nơi ở hàng ngày của đồng tử, bên phải là một cái chuồng trâu cỡ lớn, bên trong có một con trâu xanh đang nằm, đầu quay vào bên trong, mông chổng ra bên ngoài, tiếng ngáy vang như sấm, cũng không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì mà thỉnh thoảng lại uốn éo cái mông.

Bên ngoài chuồng trâu có một tầng cấm chế màu xanh luôn lấp lóe, cũng không biết là dùng để làm gì.

Tần Thọ vừa nhìn con trâu xanh thì đã thực sự bị dọa giật mình. Trong Tây Du Ký, sau khi con trâu xanh này hạ phàm đã đánh cho Tôn Ngộ Không hết cách, giống như chơi đùa vậy. Con trâu này quá mạnh, Tần Thọ liền theo bản năng mà trốn xa ra một chút.

Đi vòng ra phòng luyện đan ở đằng sau, mở đại môn, Tần Thọ nhìn thấy một lò đan bằng đồng đen đặt ở trung tâm trận đồ bát quái giữa phòng luyện đan. Lúc này, lửa lò đã tắt, nhìn có vẻ hơi lạnh lẽo.

Tần Thọ cẩn thận quan sát cái lò này. Cả lò đều màu đồng đen, tám phương hướng đối ứng với bát quái trên nền đất, khắc tám chữ lớn: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài.

Sau khi xem xong tất cả, Tần Thọ nở nụ cười:

-Đây là Lò Bát Quái à? Nhìn có vẻ cũng chẳng ra sao...

Nói xong, Tần Thọ không vội lấy Lò Bát Quái mà nhìn khắp bốn phía. Trên giá để đan dược xung quanh có rất nhiều bình ngọc và hồ lô đan dược lớn nhỏ khác nhau. Tần Thọ vừa thấy, mắt đã phát sáng.

Nghĩ tới Tôn Ngộ Không đã uống đan dược ở chính chỗ này, sau khi luyện hóa trong lò xong liền trở thành thể hỗn nguyên, từ một con khi ngang ngược trở thành Tề Thiên Đại Thánh.

Tuy cuối cùng con khỉ này cũng không làm nên trò trống gì, nhưng hiển nhiên đan dược ở đây là thứ tốt!

Tần Thọ biết thân thể mình có chút cổ quái, nhìn thì nhảy nhót tung tăng vậy, nhưng trên thực tế, lúc nào phải chổng mông lên trời, bản thân hắn cũng không nắm chắc được...

Nếu nói Tần Thọ khát khao gì nhất thì một là khỏe mạnh, hai là thực lực.

Thậm chí mục đích muốn có thực lực cũng là để sau khi trở nên mạnh rồi sẽ giải quyết sự kỳ dị trên thân thể mình, sống thật lâu mới có thể vui vẻ được.

Giờ có đan dược rồi, Tần Thọ cũng không khách khí, leo lên giá để đan dược, tùy tiện lấy một cái bình sứ đổ vào trong miệng...

Bạn cần đăng nhập để bình luận